Ánh Sáng Yêu Thương

Chương 4 :

Ngày đăng: 11:56 19/04/20


Trận mưa đạn sau đó, tiến hành một cách bí mật nhưng lại rất kịch liệt.



Nghe nói trong trận mưa đạn đó, có một cô gái trẻ bị bắn nhầm, bởi vì những vị cảnh sát tham gia nhiệm vụ, đều nhìn thấy một viên đạn bắn thẳng vào tim cô. Con quái thú trong truyền thuyết vẫn không xuất hiện, chỉ có một tên nhóc thân thủ nhanh nhạy, ôm lấy thi thể của cô bé, gương mặt đầm đìa nước mắt mà chạy thoát khỏi sự truy đuổi của cảnh sát.



Sự việc lần này được xem như chuyện ngoài ý muốn. Thân phận của Lâm Đông bị tình nghi là tội phạm chạy trốn, nhưng sau cùng điều tra không có kết quả, không thể giải quyết được. Bởi vì sự kháng nghị và chất vấn của thầy cô bạn bè nơi trường học của cô gái, phía cảnh sát lại không công bố về cái chết của cô, chỉ nói rằng cô đã bị tên tội phạm chạy trốn kia bắt làm con tin, nay đã mất tích.



Bố mẹ Hạ gia vì nỗi đau mất đi con gái, nhanh chóng rời khỏi thành phố mà dọn đến vùng quê.



Câu chuyện thần kỳ này chỉ là một đoạn nhạc đệm rất ngắn. Sau đó cũng không ai nhắc đến nữa.



Mùa xuân ở Tứ Xuyên, tuyết rất mỏng, núi rất xanh.



Ở làng nào đó.



Tiệm gà rút xương thơm cay vẫn đắt khách như thường, vợ chồng bà chủ vô cùng hòa thuận, thu lời ít bán được nhiều, đều dành được thiện cảm của mọi người trong thôn.


Anh nói, sau khi anh ôm lấy thi thể của cô chạy ra ngoài, lợi dụng trường năng lực của đội trưởng cảnh vệ với sức chiến đấu mạnh nhất Thái Hằng tinh, quay ngược thời gian và không gian... Anh xuyên không đến trước thời điểm cô tử vong, đánh bay viên đạn chí mạng đó. Còn anh cũng bởi vì điều này, mà mất đi trường năng lượng có thể dẫn đường cho hạm đội bên ngoài vũ trụ tiến vào, từ đó trở thành một người bình thường.



Cô có thể vì anh chết, vì anh phản bội lại quốc gia của mình, tại sao anh không thể chứ?



Mỗi lần nhớ đến tối hôm đó, cô vẫn luôn rất cảm động.



Cô nắm lấy tay anh: "Ông xã, em nhớ rõ hôm sau trận động đất khi anh cứu em, anh nói là anh đã trúng tiếng sét ái tình với em, đúng không nhỉ?"



Anh không hé môi.



"Vậy tại sao anh không chủ động!" Cô cắn lấy cằm của anh: "Anh có biết không, em từng bỏ cả lọ ớt vào trong bát gà của anh, cũng chỉ vì muốn được bắt chuyện với anh thôi!"



Anh mỉm cười, ôm cô vào lòng. Anh chăm chú nhìn cô, vẫn làm trái tim cô đập loạn nhịp như xưa.



Cô không được tự nhiên mà nhìn bầu trời đêm: "Mùa xuân đến rồi!"



Anh ở phía sau, cúi đầu liền có thể nhìn thấy gương mặt cùng đôi mắt trong tựa dòng nước của cô, sau đó bật ra câu nói ngọt ngào nhưng cũng buồn nôn nhất trong đời: "Em chính là mùa xuân."



HẾT