Anh Sẽ Yêu Em Từ Cái Nhìn Đầu Tiên
Chương 40 : Tiểu thực tập sinh
Ngày đăng: 21:29 21/04/20
“…có điều Hách my thì em đừng gọi là Mô-za-a.”
“Vậy gọi là gì?” Chắc không thể gọi “Đẹp quá” chứ…
Ngu Công đáp gọn: “Giang hồ xưng tụng Mi Ca.”
Bất chấp Vi Vi sau cùng có sắc đẹp để hối lộ hay không, quá trình như thế nào, tóm lại vẫn là buổi sáng thứ hai, Tiêu Nại xuất hiện dưới nhà Hiểu Linh rất đúng giờ, đón Vi Vi cùng đến công ty.
Hôm nay Vi Vi mặc một chiếc sơ mi trắng, phía dưới phối chiếc váy đen, nói ra thì có vẻ rất chi là dân văn phòng, nhưng thực ra thì chẳng phải thế. Áo sơ mi thuộc dạng hơi có vẻ trẻ con, hai bên váy có những đường xếp nếp, ở eo lưng thắt một chiếc thắt lưng nơ bướm, nhìn rất đáng yêu lại đoan trang.
Trùng hợp nữa là, hôm nay Tiêu Nại cũng mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và quần dài đen. Hai người đi cùng nhau, tựa hồ như cố ý vận trang phục tình nhân vậy, nhìn ngời ngời mà lại thanh thoát, thu hút biết bao cặp mắt của người đi đường.
Vì Hoa Viên Bảo Quế không xa công ty Tiêu Nại nên hai người cùng đi bộ đến đó. Vi Vi khoác tay Tiêu Nại, trên đường đi vừa vui sướng vừa căng thẳng, “Em đến đó thì phải làm gì?”
“Em thích làm gì?”
“Hừm, không biết nữa, dù sao thì đừng để em ngồi không là được.” Cứ ngồi đờ ra thì ngại lắm.
Tiêu Nại ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Em đến phòng test game làm thử vài ngày đã, quen với Mộng Du 2 rồi thì đến phòng kế hoạch. Ngu Công đều làm ở hai phòng này, em cứ theo cậu ấy.”
“Vâng.” Vi Vi gật đầu, dù gì cô cũng vẫn là sinh viên, hoàn toàn không rõ quy trình làm việc của công ty, Tiêu Nại nói gì thì nghe theo đó.
Lúc gần đến công ty, Vi Vi nghĩ ra gì đó và nói: “Lát nữa anh vào trước đi, tự em đi tìm Ngu Công là được.”
Tiêu Nại cúi xuống nhìn cô: “Tại sao?”
“Không tại sao cả!” Vi Vi lại nói ra câu cửa miệng của mình, rất thẳng thắn: “Em mắc cỡ mà.”
Tiêu Nại đột nhiên hiểu ra thế nào gọi là nhấc tảng đá lên đập xuống chân mình.
Có điều, kế hoạch phân binh của Vi Vi đã bị “sẩy thai” nhanh chóng.
Khi chỉ còn cách tòa nhà công ty hai trăm mét, Vi Vi vừa định chia tay với Tiêu Nại thì một cậu chàng đeo mắt kính gọng đen, bấm lỗ tai, trang phục rất xì tai chạy ngang qua họ. Chạy được mười mấy mét, cậu chàng lại quay đầu chạy lại, ánh nhìn liên tục di chuyển từ Vi Vi sang Tiêu Nại, vẻ rất kinh ngạc: “Lão đại, em không nhìn nhầm đó chứ… Đây… đây chẳng lẽ là nhân viên mới của công ty chúng ta?”
Tiêu Nại gật đầu: “Là thực tập sinh.”
Vi Vi cười lịch sự với cậu ta, trong lòng có phần tò mò, người này sao lại gọi Đại Thần là Lão đại nhỉ? Chẳng lẽ là nickname ở công ty của anh?
“Tuy mặt cậu ta búng ra sữa, nhân phẩm cũng chẳng ra gì, rất là giảo hoạt, nhưng tục ngữ nói rất đúng, Thượng đế cho anh toàn những khuyết điểm thì tất sẽ có ý cho anh một ưu điểm nào đó, ưu điểm duy nhất của cậu ta chính là đầu óc rất giỏi.”
“Cậu ta từng là thủ khoa tự nhiên tỉnh Z.”
Vi Vi choáng váng như bị sét đánh, Mỹ nhân sư huynh lại là thành viên trong đội ngũ đắc lực nhất của Đại Thần, cao thủ lập trình trong truyền thuyết? Được thôi, cô cũng biết trường mình vốn rất nhiều người giỏi, nhưng mà nhưng mà… Mô-za-a…
Quả thực là khó tưởng tượng quá!
Bạn có thể tưởng tượng ra một ông anh kế bên luôn vui tươi luôn ngơ ngác… thoắt chốc lắc người biến thân thành một cao thủ võ lâm không?
Ngu Công hỏi: “Vỡ mộng rồi chứ gì?”
“Vẫn ổn… thực ra Mỹ nhân sư huynh cũng rất có khí chất…” Vi Vi khó nhọc lên tiếng.
Ngu Công gật đầu nghiêm túc: “Cũng phải, không có khí chất thì có lúc cũng là một dạng khí chất của cao thủ.”
“Đúng rồi”. Ngu Công bỗng sực nhớ ra, “Trong công ty em cũng có thể gọi anh là Ngu Công, mọi người đều gọi thế, có điều Hách my thì em đừng gọi là Mô-za-a.”
“Vậy gọi là gì?” Chắc không thể gọi “Đẹp quá” chứ…
Ngu Công đáp gọn: “Giang hồ xưng tụng Mi Ca.”
“…”
“Sao thế?”
“Không có gì.” Vi Vi cũng đáp gọn lỏn, “Chỉ là bỗng muốn biểu diễn cảnh đá nặng rơi khỏi ngực.”
Vi Vi tiếp tục theo Ngu Công trong trạng thái tê liệt.
Phòng hành chính không có gì để giới thiệu, Ngu Công chỉ dặn dò một câu rất trịnh trọng: “Phải khách sáo với người của phòng hành chính, chính bọn họ sẽ quyết định phát cơm hộp cho em là ba mặn một chay hoặc là ba chay một mặn.”
Vi Vi nghiêm túc gật đầu tỏ ý mình đã ghi nhớ.
Cuối cùng mới là phòng test game: “Phòng test game trước mắt nhân viên vẫn chưa đủ, có lẽ khoảng tháng Chín mới tuyển người với quy mô lớn. Tam tẩu tạm ở đây vậy.”
Đến phòng test game rồi, sau khi giới thiệu một lượt với trưởng phòng và các nhân viên, Ngu Công rút lui thành công.