Anh Trai Thần Cấp
Chương 42 : Săn Bản Thể
Ngày đăng: 00:56 27/06/20
Nhìn đôi nam nữ trẻ tuổi trước mặt, lão già gật gù : " 2 cô cậu thật cứng đầu! Ta đã nói không giúp là không giúp."
Diệp Thanh cố cứu vớt : " Mong ngài xem xét lại! Hiện tại thực sự rất nguy cấp."
Long nhếch môi nhìn lão già : " Chỉ cần đánh trúng người là được phải không? Vậy ta sẽ cố dùng hết sức."
Dứt câu Long tung Bá Vương Chưởng về phía lão già khiến mặt đất rung nhẹ cùng với khói bụi mù mịt. Lão già vẫn ngồi đó bình thản nhấp một ngụm trà, Long biến mất trong làn khói rồi xuất hiện với một tấm ảnh cũ kĩ trên tay rồi đánh thẳng về mặt lão già.
Binh!
Lão già trúng đòn nhưng không hề lay động một cọng tóc, Lão nhìn tấm ảnh trên tay Long và hỏi : " Ngươi lấy tấm ảnh này từ đâu?"
"Hehe! Người chấp nhận đi rồi ta sẽ nói."
Lão già nổi giận, phất tay một cái khiến Long giống như bị thứ gì đó nắm lấy cổ và nhấc lên, không thể chống cự. Đây chính là sức mạnh tuyệt đối của các cao thủ Tinh Thần Lực.
Tấm ảnh trên tay Long bay thẳng về phía lão già rồi rơi xuống trên tay lão, nhìn chăn chối vào tấm ảnh rồi lão thở dài : " Hoài niệm!"
Buông Long đang chới với ngã uỵch xuống đất, lão già trầm ngâm một lát rồi nói : " Hai người lại đây! Chúng ta nói chuyện!"
Diệp Thanh tiến đến đỡ Long dậy, nàng thâm sâu nhìn hắn hỏi : " Tấm ảnh đó chụp người nhà lão à?"
Long gật đầu : " Em cứ để anh nói chuyện với lão!"
"Các ngươi nói có thế lực ngầm muốn trừ khử các võ quán trong thành phố!"
Long gật đầu, hắn lấy thông tin từ Tiểu Hắc : " Gần đây! Các võ quán chợt không nạp thêm đệ tử, nói chính xác hơn không có ai đăng kí. Vì tin đồn thất thiệt ai đó tung ra rằng tất cả những kẻ luyện võ đều sẽ bị giết."
" Chỉ nghe nói thôi sao?"
" Chưa hết! Đã có án mạng xảy ra tại Huyền Vũ võ quán. Hơn một nửa số môn sinh ở đó đã vong mạng và công an đã nhúng tay vào. Các võ quán khác lập tức đóng cửa dừng hoạt động, còn những môn sinh thì ngày ngày sống trong lo sợ khi đều có án mạng xảy ra từng ngay mà báo đài không đăng tin vì sợ người dân hoang mang....."
" Thanh Long quán của chúng ta sẽ là mục tiêu tiếp theo của bọn chúng! Và người duy nhất có thể ngăn chặn bọn chúng chỉ có ngài."
Lão già vuốt râu, mặt có chút biến sắc nói : " Nếu là ta của 30 năm trước thì còn có thể!"
"Ý ngài là sao?" Long và Diệp Thanh cùng đưa mắt nhìn nhau rồi nhìn lão già hỏi.
Lão già đáp : " Không giấu gì 2 ngươi! Ta đã không thể di chuyển hơn 20 năm nay rồi." Vừa nói, lão vừa vén tà áo lên để lộ đôi chân khoanh vào nhau với những vết xẹo sâu và dài kinh khủng. Dấu vết của việc chi đã bị chặt khúc rồi nối lại.
"Vậy...việc này!" Long ấp úng, hắn hơi bối rối một chút khi thấy lão già mà chỉ dùng một ngón tay có thể đánh bay hắn, lại cộng thêm Tinh Thần Lực mạnh mẽ vô cùng rốt cuộc là một phế nhân. Vậy điều gì đã khiến lão thành ra như vậy? Long muốn hỏi nhưng chắc lão sẽ không nói bởi đó là chuyện riêng của lão.
Vấn đề quan trọng hơn bây giờ là người mà Vân Sơn tin tưởng nhất lại không thể làm gì, trọng trách này sẽ rơi vào tay ai?
Câu hỏi này cả 3 cùng hiện lên trong đầu, sau đó lão già chỉ tay vào mặt Long rồi nói : " Cậu sẽ giúp ta! Giúp ta mang thứ này về ta sẽ giúp ngược lại 2 người."
Long trợn mắt : " Tôi thì giúp được gì?"
Diệp Thanh bên cạnh cũng chăm chú lắng nghe, những gì mà lão già sắp nói ra có lẽ cả đất ngước này ít người biết đến.
" Giúp ta săn bản thể!"
"Săn bản thể?" Long lặp lại.
" Phải! Nhưng không phải săn ở đây, cũng không phải săn ở bất kì nơi nào ngươi từng biết mà là săn...ở không gian khác."
Nghe những câu nói hoang đường của lão già, Long hỏi Tiểu Hắc để chắc chắn lão này không già quá mà lẩm cẩm và hắn nhận được kết quả.
" Không gian khác! Hay còn gọi là chiều không gian khác, là những nơi vô cùng bí ẩn và chưa ai biết tới ngoại trừ các cao thủ hàng đầu.
Không gian khác có thể giống cũng có thể khác so với thế giới này, có thể là thế giới song song hoặc đảo lộn."
Khi biết những gì mình nghi ngờ là thật, Long không khỏi kinh ngạc rồi lấy lại bình tĩnh và hỏi : " Ngài muốn ta làm thế nào?"
Diệp Thanh níu tay Long, Long giữ tay nàng chấn an rồi chờ câu trả lời của lão già.
"Ta cần một Bản Thể linh thú phi hành! Ngươi sẽ là người săn nó cho ta. Cách thức ra sao ta sẽ cho ngươi biết ngay bây giờ." Lão già nói, sau đó truyền đạt cho Long.
Sau khi xong xuôi, lão già phất tay về phía trước tạo ra một lỗ hổng không gian như miệng hố đen rồi đẩy Long vào khiến hắn kêu éc một tiếng rồi ngã nhào vào trong, cách cổng biến mất.
Diệp Thanh lo lắng : " Ngài đảm bảo anh ấy không sao chứ?"
Lão già gật gù : " Chắc không sao."
"Sao lại là chắc không sao?" Diệp Thanh nhíu mày, ánh mắt nàng hiện rõ nét cảm xúc hỗn loạn.
Long la hét như điên và nhận ra mình đang rơi tự do, những luồng không khí nóng tạt vào mặt hắn khiến hắn cảm thấy ê ẩm.
Rồi hắn rơi bịch xuống một bề mặt bằng phẳng êm ái.
Bầu trời có màu xanh lá, đất dưới chân có màu xanh da trời. Long nhìn quanh, phía xa xa là một đàn thú 4 chân đang ung dung gặm cỏ giống như đàn bò vậy.
Hít một hơi thật sâu, Long thở ra một tiếng nói : " Hazzz! Thì ra đây là thế giới không gian khác, chẳng có gì đặc biệt."
Việc bây giờ là phải săn linh thú để tìm bản thể cho lão già kia, mà nhìn quanh toàn thấy gia súc ăn cỏ nên Long quyết định đi về phía một khu rừng màu đỏ phía xa xa kia.
Đi được một đoạn, chợt có một bóng đen bay vụt trên trời in xuống mặt đất khiến Long giật mình nhìn lên.
Một con đại bàng to như chiếc máy bay quân sự đang lao xuống với tốc độ bàn thờ nhắm thẳng vị trí đàn thú 4 chân kia.
Éc! Éc!
Tiếng kêu chói tai của con đại bàng cũng là dấu báo hiệu cho con mồi xấu số. Nó xà xuống mặt đất dùng bộ móng khổng lồ quắp lấy một con thú rồi vỗ cánh bay đi, do quá to lớn nên mỗi cú đập cánh của nó tạo ra những trận gió mạnh giật cấp 7 cấp 8.
"Là chim sao?" Long thầm nghĩ, nhớ lại lão già kia nói cần một bản thể phi hành vì lão tàn phế 2 chân. Long mỉm cười tâm đắc vì mình đã tìm ra một con linh thú tầm cỡ sức mạnh của lão, rồi hắn lại méo mặt khi nhìn lên trời đã thấy con đại bàng khổng lồ xa dần, nhỏ dần. Nó đã đi rất xa, Long liền hỏi Tiểu Hắc về loài chim đó và nhận được thông tin.
" Cự Đại Điểu! Xải cánh 17 mét, cao 4 mét, móng vuốt dài 23 cm. Sức mạnh thể chất rất cao, phản xạ nhạy bén, động vật ăn thịt cao cấp. Sức mạnh theo con số là 56.000 điểm."
"Vãi nồi liêu xoong chảo!" Long toát mồ hôi đít khi nghe tới chỉ số sức mạnh của Cự Đại Điểu. Đùa chứ hôm bữa mới gặp con ả tomboy kia sức mạnh 8000 mà Long còn chẳng mà ả bị thương được nữa là gặp con chim quái thai này, nó tiện cánh hất cho cái là chỉ đi xe lăn về.
Bỏ ngay cái ý định bắt con đó, Long chuyển sang đối thủ nhẹ cân hơn. Một con chim nhỏ như chim sẻ với màu lông đỏ rực đang là là bay tới rồi đậu xuống đất gần nơi mà Long đang đứng, nó tìm kiếm gì đó trong thảm cỏ xanh da trời rồi mổ lấy một con sâu nhỏ bằng đầu đũa và nuốt chửng.
"Nó là con gì?" Long tò mò hỏi.
Tiểu Hắc đáp : " Chu Tước! Chim sẻ đỏ, một trong tứ đại thần thú. Sức mạnh theo con số là 7.500.000 điểm."
Long ngã ngửa ra đất, hắn vội vã lùi càng xa càng tốt rồi thở hồng hộc : " Mé nó gì vậy trời! Sao toàn con khủng thế đánh kiểu gì."
Tiểu Hắc nói thêm : " Con sâu vừa nãy bị ăn có sức mạnh là 10.000 đấy. Nó vặn mình một cái ngươi cũng đủ chết."
Long run rẫy, như tiếng sét đánh ngang tai hỏi : " Nơi này là nơi nào? Sao toàn động vật khủng không vậy?"
" Đây là Linh giới! To gấp 3 lần trái đất và là thiên đường của Linh thú. Tất cả các linh thú khi đạt cảnh giới cao đều xé không gian mà tới đây hưởng thụ cuộc sống an nhàn. Tứ Linh thú cũng vậy nhưng chuyện đã từ hơn ngàn năm rồi."
Long chăm chú nhìn chú chim nhỏ lông đỏ kia đang ung dung nhặt từng con sâu mà ăn, vừa nghe Tiểu Hắc kể tiếp : " Đã từng có một truyền thuyết xa xưa về cái nơi gọi là Việt Nam Linh Giới, ngươi nghe chuyện này chưa?"
"Chưa!"
" Việt Nam Linh Giới khi đó không tu dị năng mà họ có thứ gọi là linh lực, linh lực từ thiên điện chuyển hóa vào cơ thể qua quá trình tu luyện đột phá."
"Vậy nơi này và nơi đó là 1 sao?" Long hỏi.
"Khác hoàn toàn, chỉ là tên sau giống nhau thôi. Mà nói chuyện hơi lan man, ta chỉ ngươi cách kiếm điểm sức mạnh."
"Kiếm điểm sức mạnh? Là như kiểu fam quái kiếm vàng ấy hả?" Long mừng rỡ hỏi.
"Chính nó!"
" Hay lắm! Đi thôi."
"Đi đâu?"
" Thì ngươi nói đi fam quái lên đồ!" Long chưng hửng.
"Sức mạnh của ngươi hiện tại đang là 0, phải kiếm một con linh thú có sức mạnh bằng 1 để hạ nó." Tiểu Hắc đáp.
"Ặc! Sao điểm của ta lại là 0, thằng Phối 1201 điểm ta còn đập ra bã nữa kìa." Long cãi.
Tiểu Hắp nạt : " Đó là khi ngươi chưa bước vào đây! Đây là linh giới và ngươi chỉ là một người thường không dùng được dị năng nào cả."
Long giật mình, hắn thử đưa sức mạnh vào tay nhưng không có phản ứng gì. Sau đó hắn lo lắng hỏi : " Phế vậy rồi sao săn quái?"
"Đơn giản thôi! Khi ngươi có điểm thì sức mạnh của ngươi sẽ dần được lấy lại đúng thực lực."
" Vậy thì mau đi thôi, kiếm con nào 1 điểm lẹ đi kẻo Diệp Thanh bên ngoài chờ." Long hứng khởi nói, hắn nghĩ rằng việc quan trọng hơn là kiếm điểm sức mạnh bởi nếu không có sức mạnh thì làm sao săn bản thể cho lão già kia.
Long đi bộ vào khu rừng màu đỏ, lá cây màu đỏ, thân cây màu đỏ cho đến nền đất cũng có chút đỏ.
Diệp Thanh cố cứu vớt : " Mong ngài xem xét lại! Hiện tại thực sự rất nguy cấp."
Long nhếch môi nhìn lão già : " Chỉ cần đánh trúng người là được phải không? Vậy ta sẽ cố dùng hết sức."
Dứt câu Long tung Bá Vương Chưởng về phía lão già khiến mặt đất rung nhẹ cùng với khói bụi mù mịt. Lão già vẫn ngồi đó bình thản nhấp một ngụm trà, Long biến mất trong làn khói rồi xuất hiện với một tấm ảnh cũ kĩ trên tay rồi đánh thẳng về mặt lão già.
Binh!
Lão già trúng đòn nhưng không hề lay động một cọng tóc, Lão nhìn tấm ảnh trên tay Long và hỏi : " Ngươi lấy tấm ảnh này từ đâu?"
"Hehe! Người chấp nhận đi rồi ta sẽ nói."
Lão già nổi giận, phất tay một cái khiến Long giống như bị thứ gì đó nắm lấy cổ và nhấc lên, không thể chống cự. Đây chính là sức mạnh tuyệt đối của các cao thủ Tinh Thần Lực.
Tấm ảnh trên tay Long bay thẳng về phía lão già rồi rơi xuống trên tay lão, nhìn chăn chối vào tấm ảnh rồi lão thở dài : " Hoài niệm!"
Buông Long đang chới với ngã uỵch xuống đất, lão già trầm ngâm một lát rồi nói : " Hai người lại đây! Chúng ta nói chuyện!"
Diệp Thanh tiến đến đỡ Long dậy, nàng thâm sâu nhìn hắn hỏi : " Tấm ảnh đó chụp người nhà lão à?"
Long gật đầu : " Em cứ để anh nói chuyện với lão!"
"Các ngươi nói có thế lực ngầm muốn trừ khử các võ quán trong thành phố!"
Long gật đầu, hắn lấy thông tin từ Tiểu Hắc : " Gần đây! Các võ quán chợt không nạp thêm đệ tử, nói chính xác hơn không có ai đăng kí. Vì tin đồn thất thiệt ai đó tung ra rằng tất cả những kẻ luyện võ đều sẽ bị giết."
" Chỉ nghe nói thôi sao?"
" Chưa hết! Đã có án mạng xảy ra tại Huyền Vũ võ quán. Hơn một nửa số môn sinh ở đó đã vong mạng và công an đã nhúng tay vào. Các võ quán khác lập tức đóng cửa dừng hoạt động, còn những môn sinh thì ngày ngày sống trong lo sợ khi đều có án mạng xảy ra từng ngay mà báo đài không đăng tin vì sợ người dân hoang mang....."
" Thanh Long quán của chúng ta sẽ là mục tiêu tiếp theo của bọn chúng! Và người duy nhất có thể ngăn chặn bọn chúng chỉ có ngài."
Lão già vuốt râu, mặt có chút biến sắc nói : " Nếu là ta của 30 năm trước thì còn có thể!"
"Ý ngài là sao?" Long và Diệp Thanh cùng đưa mắt nhìn nhau rồi nhìn lão già hỏi.
Lão già đáp : " Không giấu gì 2 ngươi! Ta đã không thể di chuyển hơn 20 năm nay rồi." Vừa nói, lão vừa vén tà áo lên để lộ đôi chân khoanh vào nhau với những vết xẹo sâu và dài kinh khủng. Dấu vết của việc chi đã bị chặt khúc rồi nối lại.
"Vậy...việc này!" Long ấp úng, hắn hơi bối rối một chút khi thấy lão già mà chỉ dùng một ngón tay có thể đánh bay hắn, lại cộng thêm Tinh Thần Lực mạnh mẽ vô cùng rốt cuộc là một phế nhân. Vậy điều gì đã khiến lão thành ra như vậy? Long muốn hỏi nhưng chắc lão sẽ không nói bởi đó là chuyện riêng của lão.
Vấn đề quan trọng hơn bây giờ là người mà Vân Sơn tin tưởng nhất lại không thể làm gì, trọng trách này sẽ rơi vào tay ai?
Câu hỏi này cả 3 cùng hiện lên trong đầu, sau đó lão già chỉ tay vào mặt Long rồi nói : " Cậu sẽ giúp ta! Giúp ta mang thứ này về ta sẽ giúp ngược lại 2 người."
Long trợn mắt : " Tôi thì giúp được gì?"
Diệp Thanh bên cạnh cũng chăm chú lắng nghe, những gì mà lão già sắp nói ra có lẽ cả đất ngước này ít người biết đến.
" Giúp ta săn bản thể!"
"Săn bản thể?" Long lặp lại.
" Phải! Nhưng không phải săn ở đây, cũng không phải săn ở bất kì nơi nào ngươi từng biết mà là săn...ở không gian khác."
Nghe những câu nói hoang đường của lão già, Long hỏi Tiểu Hắc để chắc chắn lão này không già quá mà lẩm cẩm và hắn nhận được kết quả.
" Không gian khác! Hay còn gọi là chiều không gian khác, là những nơi vô cùng bí ẩn và chưa ai biết tới ngoại trừ các cao thủ hàng đầu.
Không gian khác có thể giống cũng có thể khác so với thế giới này, có thể là thế giới song song hoặc đảo lộn."
Khi biết những gì mình nghi ngờ là thật, Long không khỏi kinh ngạc rồi lấy lại bình tĩnh và hỏi : " Ngài muốn ta làm thế nào?"
Diệp Thanh níu tay Long, Long giữ tay nàng chấn an rồi chờ câu trả lời của lão già.
"Ta cần một Bản Thể linh thú phi hành! Ngươi sẽ là người săn nó cho ta. Cách thức ra sao ta sẽ cho ngươi biết ngay bây giờ." Lão già nói, sau đó truyền đạt cho Long.
Sau khi xong xuôi, lão già phất tay về phía trước tạo ra một lỗ hổng không gian như miệng hố đen rồi đẩy Long vào khiến hắn kêu éc một tiếng rồi ngã nhào vào trong, cách cổng biến mất.
Diệp Thanh lo lắng : " Ngài đảm bảo anh ấy không sao chứ?"
Lão già gật gù : " Chắc không sao."
"Sao lại là chắc không sao?" Diệp Thanh nhíu mày, ánh mắt nàng hiện rõ nét cảm xúc hỗn loạn.
Long la hét như điên và nhận ra mình đang rơi tự do, những luồng không khí nóng tạt vào mặt hắn khiến hắn cảm thấy ê ẩm.
Rồi hắn rơi bịch xuống một bề mặt bằng phẳng êm ái.
Bầu trời có màu xanh lá, đất dưới chân có màu xanh da trời. Long nhìn quanh, phía xa xa là một đàn thú 4 chân đang ung dung gặm cỏ giống như đàn bò vậy.
Hít một hơi thật sâu, Long thở ra một tiếng nói : " Hazzz! Thì ra đây là thế giới không gian khác, chẳng có gì đặc biệt."
Việc bây giờ là phải săn linh thú để tìm bản thể cho lão già kia, mà nhìn quanh toàn thấy gia súc ăn cỏ nên Long quyết định đi về phía một khu rừng màu đỏ phía xa xa kia.
Đi được một đoạn, chợt có một bóng đen bay vụt trên trời in xuống mặt đất khiến Long giật mình nhìn lên.
Một con đại bàng to như chiếc máy bay quân sự đang lao xuống với tốc độ bàn thờ nhắm thẳng vị trí đàn thú 4 chân kia.
Éc! Éc!
Tiếng kêu chói tai của con đại bàng cũng là dấu báo hiệu cho con mồi xấu số. Nó xà xuống mặt đất dùng bộ móng khổng lồ quắp lấy một con thú rồi vỗ cánh bay đi, do quá to lớn nên mỗi cú đập cánh của nó tạo ra những trận gió mạnh giật cấp 7 cấp 8.
"Là chim sao?" Long thầm nghĩ, nhớ lại lão già kia nói cần một bản thể phi hành vì lão tàn phế 2 chân. Long mỉm cười tâm đắc vì mình đã tìm ra một con linh thú tầm cỡ sức mạnh của lão, rồi hắn lại méo mặt khi nhìn lên trời đã thấy con đại bàng khổng lồ xa dần, nhỏ dần. Nó đã đi rất xa, Long liền hỏi Tiểu Hắc về loài chim đó và nhận được thông tin.
" Cự Đại Điểu! Xải cánh 17 mét, cao 4 mét, móng vuốt dài 23 cm. Sức mạnh thể chất rất cao, phản xạ nhạy bén, động vật ăn thịt cao cấp. Sức mạnh theo con số là 56.000 điểm."
"Vãi nồi liêu xoong chảo!" Long toát mồ hôi đít khi nghe tới chỉ số sức mạnh của Cự Đại Điểu. Đùa chứ hôm bữa mới gặp con ả tomboy kia sức mạnh 8000 mà Long còn chẳng mà ả bị thương được nữa là gặp con chim quái thai này, nó tiện cánh hất cho cái là chỉ đi xe lăn về.
Bỏ ngay cái ý định bắt con đó, Long chuyển sang đối thủ nhẹ cân hơn. Một con chim nhỏ như chim sẻ với màu lông đỏ rực đang là là bay tới rồi đậu xuống đất gần nơi mà Long đang đứng, nó tìm kiếm gì đó trong thảm cỏ xanh da trời rồi mổ lấy một con sâu nhỏ bằng đầu đũa và nuốt chửng.
"Nó là con gì?" Long tò mò hỏi.
Tiểu Hắc đáp : " Chu Tước! Chim sẻ đỏ, một trong tứ đại thần thú. Sức mạnh theo con số là 7.500.000 điểm."
Long ngã ngửa ra đất, hắn vội vã lùi càng xa càng tốt rồi thở hồng hộc : " Mé nó gì vậy trời! Sao toàn con khủng thế đánh kiểu gì."
Tiểu Hắc nói thêm : " Con sâu vừa nãy bị ăn có sức mạnh là 10.000 đấy. Nó vặn mình một cái ngươi cũng đủ chết."
Long run rẫy, như tiếng sét đánh ngang tai hỏi : " Nơi này là nơi nào? Sao toàn động vật khủng không vậy?"
" Đây là Linh giới! To gấp 3 lần trái đất và là thiên đường của Linh thú. Tất cả các linh thú khi đạt cảnh giới cao đều xé không gian mà tới đây hưởng thụ cuộc sống an nhàn. Tứ Linh thú cũng vậy nhưng chuyện đã từ hơn ngàn năm rồi."
Long chăm chú nhìn chú chim nhỏ lông đỏ kia đang ung dung nhặt từng con sâu mà ăn, vừa nghe Tiểu Hắc kể tiếp : " Đã từng có một truyền thuyết xa xưa về cái nơi gọi là Việt Nam Linh Giới, ngươi nghe chuyện này chưa?"
"Chưa!"
" Việt Nam Linh Giới khi đó không tu dị năng mà họ có thứ gọi là linh lực, linh lực từ thiên điện chuyển hóa vào cơ thể qua quá trình tu luyện đột phá."
"Vậy nơi này và nơi đó là 1 sao?" Long hỏi.
"Khác hoàn toàn, chỉ là tên sau giống nhau thôi. Mà nói chuyện hơi lan man, ta chỉ ngươi cách kiếm điểm sức mạnh."
"Kiếm điểm sức mạnh? Là như kiểu fam quái kiếm vàng ấy hả?" Long mừng rỡ hỏi.
"Chính nó!"
" Hay lắm! Đi thôi."
"Đi đâu?"
" Thì ngươi nói đi fam quái lên đồ!" Long chưng hửng.
"Sức mạnh của ngươi hiện tại đang là 0, phải kiếm một con linh thú có sức mạnh bằng 1 để hạ nó." Tiểu Hắc đáp.
"Ặc! Sao điểm của ta lại là 0, thằng Phối 1201 điểm ta còn đập ra bã nữa kìa." Long cãi.
Tiểu Hắp nạt : " Đó là khi ngươi chưa bước vào đây! Đây là linh giới và ngươi chỉ là một người thường không dùng được dị năng nào cả."
Long giật mình, hắn thử đưa sức mạnh vào tay nhưng không có phản ứng gì. Sau đó hắn lo lắng hỏi : " Phế vậy rồi sao săn quái?"
"Đơn giản thôi! Khi ngươi có điểm thì sức mạnh của ngươi sẽ dần được lấy lại đúng thực lực."
" Vậy thì mau đi thôi, kiếm con nào 1 điểm lẹ đi kẻo Diệp Thanh bên ngoài chờ." Long hứng khởi nói, hắn nghĩ rằng việc quan trọng hơn là kiếm điểm sức mạnh bởi nếu không có sức mạnh thì làm sao săn bản thể cho lão già kia.
Long đi bộ vào khu rừng màu đỏ, lá cây màu đỏ, thân cây màu đỏ cho đến nền đất cũng có chút đỏ.