Anh Trai Thần Cấp
Chương 66 : Trần Duy Hưng - Tiến Sĩ Điên
Ngày đăng: 00:57 27/06/20
Người áo đen kia độc hành băng qua rừng núi rồi dừng lại tại một khu lều có người dựng sẵn, tại đây có tới hàng trăm người lao động đang cật lực đào sâu vào trong một chân núi. Mục đích thì không biết nhưng chắc phải có thứ gì đủ giá trị để bọn họ làm vậy.
Bọn họ có vẻ không giống người làm công ăn lương mà giống như nô lệ hơn, Duy Hưng bỏ khăn che mặt ra sau đó nhếch miệng mắng thầm : " Toàn là đàn ông, phải đi tìm một con đàn bà mới được."
Giọng nói trong đầu hắn chợt vang vọng chỉ hắn nghe thấy được : " Để đạt sức mạnh tối thượng trong thời gian ngắn ngươi buộc phải trở nên tàn nhẫn hơn, ở Việt Nam không đủ thì bên này dân số đông gấp 10 lần tha hồ tu luyện."
" Nhưng mà ngươi cũng đừng quá chủ quan, bên này cũng có vô số kẻ mạnh khủng khiếp đấy. Nếu chúng mà để mắt tới thì sẽ khó mà toàn mạng, mà ngươi không đem theo bé Linh Đan à?"
Duy Hưng lắc đầu : " Con bé chỉ làm vướng tay vướng chân, để ở nhà thì tối hơn."
Giọng nói kia nói tiếng : " Hazzz! Có lẽ ta nên nói cho ngươi biết điều này, thực ra Linh Đan không phải em gái ruột của ngươi và cô bé không phải người của thế giới này."
"Vậy sao?"
"Đúng, ta không dám chắc nhưng có lẽ do biến cố nào đó khiến cô bé bị đưa tới đây từ lúc còn rất nhỏ. Có thể là do các Chiến Thần đánh nhau làm rách không gian chẳng hạn, mà thôi hiện tại vẫn phải giúp ngươi mạnh mẽ lên đã."
Duy Hưng kéo lại khăn che mặt, hắn rút kiếm sau lưng ra, là một thanh kiếm dài với bề mặt lưỡi kiếm khá lớn và nặng. Nhưng hắn chỉ dùng một tay dễ dàng nhấc kiếm, nhún chân một cái hắn đã xuất hiện tại doanh trại kia rồi ra tay giết chết những tên cầm đầu khu vực này. Giết xong hắn để mặc cho thây chết thành đống mà hiên ngang đi ra ngoài nơi những nô lệ kia làm việc mà quát lên : " Nghe đây! Mọi người giờ sẽ được tự do."
Nhiều ánh mắt khó tin nhìn hắn, hắn ném chiếc đầu của tên chỉ huy xuống đất rồi nói : " Hắn chết rồi! Từ giờ mọi người không phải làm việc cho hắn nữa, theo ta và trở nên hùng mạnh."
Để chứng minh, Duy Hưng rút kiếm chém một đường về phía tảng đá lớn khiến nó chia làm hai cùng với tiếng nổ kinh thiên.
Rầm!
Nhưng nô lệ này họ đã bị giết sạch gia đình rồi đưa tới đây để làm nô lệ cả đời, họ đều là người Trung Quốc và đa số có hoàn cảnh cơ cực. Duy Hưng dùng tiếng của họ nói cho họ hiểu rằng thế giới đang thay đổi, hãy theo hắn và mọi người sẽ có cuộc đời mới.
Do bị bóc lột quá lâu nay lại được giải thoát cộng thêm tính mê tín dị đoan và có người đứng ra dẫn dắt nên đám người nhanh chóng quy phục, Duy Hưng hài lòng nhìn cả trăm người đang cúi đầu trước mình.
Sau khi bình ổn bọn họ, Duy Hưng tò mò về việc họ đang làm và được một vài người dẫn tới chân núi đó. Tại đây có một hang động khá lớn và có tuổi đời hàng ngàn năm, Duy Hưng đi sâu vào trong với vài người phụ trách cầm đèn vì trong hang chưa lắp điện.
Ở cuối cùng của hang là một bức tường gạch được xây kiên cố, tò mò Duy Hưng tung chưởng đánh vỡ bức tường rồi choáng ngợp khi hắn bước qua bên kia.
Một hầm mộ của một vị hoàng đế thời phong kiến trung quốc, nó rộng lớn đến đáng kinh ngạc. Không chỉ vậy mà còn có vô số tượng đá cao trên 3 mét đứng sừng sững thành hàng thành lối.
Duy Hưng há hốc mồm, hắn đi xung quanh rồi để ý tới một hồ nước ở giữa trung tâm hầm mộ. Trung tâm hồ nước có một cỗ quan tài nổi lềnh bềnh màu đỏ máu.
Mọi người đi theo ai lấy đều rùng mình, duy chỉ có Duy Hưng là vẫn điềm tĩnh thản nhiên nhún chân nhảy lên cao rồi đáp xuống trên cỗ quan tài ấy không chút khó khăn. Sau đó hắn rút kiếm ra chém nắp quan tài làm đôi rồi rơi xuống hồ nước để lộ ra những gì bên trong quan tài.
Một thi thể nam nhân mặc hoàng bào còn nguyên vẹn nhưng lại tỏa ra mùi hôi thối nồng nặc, Duy Hưng vội bịt mũi rồi nhảy lui lại chỗ mọi người rồi cảnh báo : " Cẩn thận!"
Khi lời cảnh báo vừa ngắt, thi thể mặc hoàng bào kia đột ngột cử động rồi đứng dậy đem cặp mắt trống rỗng nhìn về phía đám người kia rồi há miệng gầm lớn.
Gàoooo!
"Cương thi! Chạy."
( Duy Hưng sẽ nói chuyện với những người này bằng tiếng Trung)
"Con này là Hạn Bạc đấy, không phải đối thủ của nó đâu." Giọng kia vang lên trong đầu Duy Hưng cảnh báo hắn.
Hạn Bạc là cương thi tu luyện ngàn năm mà sinh ra, sức mạnh cực kì kinh khủng có thể sánh ngang cấp Vương của con người.
Duy Hưng nhanh chân lạo ra ngoài trong khi những người phía sau bị Hạn Bạc kia tàn sát. Hắn chưởng lên trần hang khiến đất đá xụp xuống lấp đầy lỗ hổng rồi hô hào mọi người chạy ra khỏi hang.
Sau khi thoát khỏi hang đó, Duy Hưng giờ đã trở thành lãnh đạo của bọn họ và được họ dẫn tới một nơi khác để xưng hắn như thần thánh. Từ đây cuộc hành trình nơi xứ người bắt đầu.
Hắn dẫn theo đám người đến chiếm đóng một ngôi làng nhỏ của dân tộc thiểu số, nói là chiếm đóng bởi khi ấy hắn ra tay tàn sát tất cả những ai chống đối rồi bắt những thanh niên trai cháng quy thuận mình bằng sức mạnh tuyệt đối. Bắt phụ nữ để hãm hiếp là điều tất lẽ dĩ ngẫu nhưng không phải thác loạn tập thể mà là chỉ mình hắn được quyền quan hệ với bất cứ phụ nữ nào hắn chọn.
Những nô lệ đi theo Duy Hưng bây giờ cũng ra tay đánh người, thậm chí còn lén lút hiếp dâm gái nhà lành khi lãnh đạo không để ý.
Sau cùng Duy Hưng chọn được một em khá là ngon nhưng đã có một con và chồng thì vừa bị hắn chém chết.
Duy Hưng liếm mép : " Gái một con trông mòn con mắt! Cùng chơi nào."
"A...chiu mi nga!..A...A!" Nữ nhân kia là kêu la thê thảm khi bị dương vật 20cm của Duy Hương cắm vào âm đạo lắc như máy khâu.
"Khít vãi! Gái tàu đúng là ngon thật." Duy Hưng thở gấp nói, hắn điên cuồng đã xuống từ cú vào âm đạo dễ thương của nữ nhân kia. Sau tất cả, nữ nhân kia bắt đầu mê cái dương vật cứng nó đó đã làm cho nàng lên đỉnh, điều mà trước giờ người chồng của nàng không thể làm được.
Sau khi mây mưa, nữ nhân đó xin được ở bên hầu hạ Duy Hưng giống như nô tỳ vậy và chỉ cần hắn không bạc đãi nàng là được. Duy Hưng chấp nhận vì kiếm được chỗ xả tinh ngon thế này thì cũng đáng, giờ lại xin được hầu hạ thì còn gì bằng.
Sau khi làm trùm ngôi làng đó, hắn đổi tên nơi đó thành Trần Duy Hưng theo đúng tên họ của hắn rồi bắt đầu xây dựng một đế chế mới trên đất khách quê người.
Trong lúc Duy Hưng ở bên Tàu phá hoại, tại tỉnh Cà Mau nơi được coi là điểm cuối của nước Việt ta. Lúc này một cơn bão đang đi qua vùng biển Cà Mau và đem theo một số thứ kì lạ.
Một cô bé đang đi dạo trên bãi đá biển để tìm nhặt những vỏ sò, con cua mắc kẹt thì chợt thấy phía đằng xa xa là một cơn lốc xoáy đen ngòm. Cô bé vội chạy về nhà bằng tất cả sức lực khi cơn lốc kia đang tiến sát vào bờ.
Theo cơn lốc là muôn vàn chất lỏng đen kịt như dầu nhớt và đặc như mật ong rơi rớt xuống bãi biển. Rồi khi cơn lốc qua đi thì cũng là lúc người dân vùng đó được một phen hoảng hồn khi bãi biển lúc này đang phủ toàn một màu đen của thứ chất lỏng đó.
Một phụ nữa bản địa, nàng chừng 40 tuổi với nét đẹp giản dị cùng bộ đồ như bao người dân khác, nàng bước tới gần thứ chất lỏng đó rồi ném một con cá khô trên tay vào rồi kinh ngạc khi con cá khô bị chất lỏng đó nuốt mất và tiêu hóa xương cũng không còn.
Mọi người thấy vậy không ai dám tới gần thứ chất nhầy đó, sáng hôm sau chính quyền đến phong tỏa toàn bộ khu vực bãi biển lại để tránh nguy hiểm cho người dân.
Người phụ nữ kia là một cảnh sát nằm vùng và đã báo cho chính quyền, nàng lấy một lọ thủy tinh rồi đựng một chút chất lỏng đó đem về xét nghiệm xem chính xác nó là thứ gì.
Rồi một trận mưa ập tới và rồi chất lỏng kia bị nước mưa bão hòa và tan biến dần.
Người phụ nữ đem chất lỏng đó tới một phòng thí nghiệm của tổ chức nằm vùng rồi nhỏ một giọt lên tấm kính rồi nhìn bằng kính hiển vi.
Có một người nữa trong phòng và là một ông lão 90 tuổi, ông lão này xem qua thứ kia rồi lắc đầu : " Chưa từng gặp loại vật chất nào thế này! Nó giống như trong phim khoa học viễn tưởng vậy."
Phụ nữ kia nói những gì nàng tận mắt chứng kiến : " Lúc cháu ném con cá khô vào thì nó như bị tiêu hóa vậy, còn lúc dùng thìa để múc bỏ vào lọ lại không có gì xảy ra, phải chăng thứ chất lỏng này là một dạng tồn tại sống?"
Lão già gật đầu : " Rất có thể là vậy! Một dạng sống mà chưa ai phát hiện, nhưng phải kiểm tra lâu dài. Cháu cứ để nó ở đây đi tiện cho việc nghiên cứu."
"Dạ! Thôi cháu ra ngoài trước."
Khi cô gái ra khỏi phòng, lão già kia nở một nụ cười nguy hiểm rồi lấy một mẩu thịt cắt ra từ bữa tối của lão thả vào trong lọ thủy tinh có chứa chất lỏng kia. Một lát sau miếng thịt bị tiêu hóa và chất lỏng nhiều lên một chút.
Biết là thứ kì diệu, lão già nham hiểm cho thêm vài mẩu thịt nhỏ vào trong. Sau đó lão nghĩ tới những thứ điên rồ hơn mình có thể làm.
Đêm hôm đó lão ra ngoài bắt một con chuột cống rồi đem nhốt lại trong lồng kính, con chuột bị xích cổ và trói tứ chi như xắp bị phanh thây. Lúc này lão già lấy ra lọ có chứa chất lỏng kia, lúc này chất lỏng kia đã bành chướng đến mức đủ lấp đầy nửa tách trà. Lão già đổ chất lỏng vào thân con chuột rồi căng mắt ra quan sát.
Con chuột sau vài giây cảm ứng được nguy hiểm liềm kêu lên đau đớn, thứ chất lỏng kia đang chuyển động không ngừng rồi dần dần ăn thịt con chuột theo đúng nghĩa đen. Đầu tiên là nó ăn hết phần lông rồi đến phần thịt, nó giống như kiểu ăn mòn của axit vậy nên có thể quan sát quá trình kinh khủng này.
Lão già kia khoái trí cười như điên dại khi 5 phút sau trong lồng kính chỉ còn đống chất lỏng kia. Đống chất lỏng giờ đã nhiều lên gấp đôi và có thể cảm ứng được với vật thể di chuyển ở xung quanh.
Điều này được chứng minh khi lão già cắt một mẩu thịt nhỏ bỏ vào vị trí gần đống chất lỏng, nó tự động di chuyển tới rồi tiêu hóa mẩu thịt.
"Hahaha...cuối cùng thì ta cũng đã có cách chữa bệnh rồi!" Lão già cười khoái trí như bị tâm thần, sau đó dí sát mặt vào lồng kính rồi nói : " Con ngoan của ta! Mau lớn để biết ước mơ của ta thành hiện thực."
"Phải rồi, phải đặt cho con một cái tên chứ nhỉ?" Lão già chợt nghĩ ra, sau đó đi lòng vòng rồi sáng mắt khi mà chất lỏng này giống hệt với một nhân vật mà lão xem trên tivi...VENOM!
Venom hình như cũng đồng thuận mà phát ra tiếng kêu, nó có thể ăn bộ não của những sinh vật nó ăn nên trí tuệ có chút tăng tiến. Hiện tại nó thông minh ngang một con chuột, và nếu nó ăn não người thì sẽ là một điều thú vị rùng rợn khác nữa.
Lão già có biệt danh Tiến Sĩ Điên, lão tên là Khùng Văn Điên và không có gia đình bạn bè thân thích, duy nhất có người đồng nghiệp đã mang Venom đến cho lão và lão đã thầm thích người phụ nữ đó và sẽ chiếm nàng bằng mọi giá.
Bọn họ có vẻ không giống người làm công ăn lương mà giống như nô lệ hơn, Duy Hưng bỏ khăn che mặt ra sau đó nhếch miệng mắng thầm : " Toàn là đàn ông, phải đi tìm một con đàn bà mới được."
Giọng nói trong đầu hắn chợt vang vọng chỉ hắn nghe thấy được : " Để đạt sức mạnh tối thượng trong thời gian ngắn ngươi buộc phải trở nên tàn nhẫn hơn, ở Việt Nam không đủ thì bên này dân số đông gấp 10 lần tha hồ tu luyện."
" Nhưng mà ngươi cũng đừng quá chủ quan, bên này cũng có vô số kẻ mạnh khủng khiếp đấy. Nếu chúng mà để mắt tới thì sẽ khó mà toàn mạng, mà ngươi không đem theo bé Linh Đan à?"
Duy Hưng lắc đầu : " Con bé chỉ làm vướng tay vướng chân, để ở nhà thì tối hơn."
Giọng nói kia nói tiếng : " Hazzz! Có lẽ ta nên nói cho ngươi biết điều này, thực ra Linh Đan không phải em gái ruột của ngươi và cô bé không phải người của thế giới này."
"Vậy sao?"
"Đúng, ta không dám chắc nhưng có lẽ do biến cố nào đó khiến cô bé bị đưa tới đây từ lúc còn rất nhỏ. Có thể là do các Chiến Thần đánh nhau làm rách không gian chẳng hạn, mà thôi hiện tại vẫn phải giúp ngươi mạnh mẽ lên đã."
Duy Hưng kéo lại khăn che mặt, hắn rút kiếm sau lưng ra, là một thanh kiếm dài với bề mặt lưỡi kiếm khá lớn và nặng. Nhưng hắn chỉ dùng một tay dễ dàng nhấc kiếm, nhún chân một cái hắn đã xuất hiện tại doanh trại kia rồi ra tay giết chết những tên cầm đầu khu vực này. Giết xong hắn để mặc cho thây chết thành đống mà hiên ngang đi ra ngoài nơi những nô lệ kia làm việc mà quát lên : " Nghe đây! Mọi người giờ sẽ được tự do."
Nhiều ánh mắt khó tin nhìn hắn, hắn ném chiếc đầu của tên chỉ huy xuống đất rồi nói : " Hắn chết rồi! Từ giờ mọi người không phải làm việc cho hắn nữa, theo ta và trở nên hùng mạnh."
Để chứng minh, Duy Hưng rút kiếm chém một đường về phía tảng đá lớn khiến nó chia làm hai cùng với tiếng nổ kinh thiên.
Rầm!
Nhưng nô lệ này họ đã bị giết sạch gia đình rồi đưa tới đây để làm nô lệ cả đời, họ đều là người Trung Quốc và đa số có hoàn cảnh cơ cực. Duy Hưng dùng tiếng của họ nói cho họ hiểu rằng thế giới đang thay đổi, hãy theo hắn và mọi người sẽ có cuộc đời mới.
Do bị bóc lột quá lâu nay lại được giải thoát cộng thêm tính mê tín dị đoan và có người đứng ra dẫn dắt nên đám người nhanh chóng quy phục, Duy Hưng hài lòng nhìn cả trăm người đang cúi đầu trước mình.
Sau khi bình ổn bọn họ, Duy Hưng tò mò về việc họ đang làm và được một vài người dẫn tới chân núi đó. Tại đây có một hang động khá lớn và có tuổi đời hàng ngàn năm, Duy Hưng đi sâu vào trong với vài người phụ trách cầm đèn vì trong hang chưa lắp điện.
Ở cuối cùng của hang là một bức tường gạch được xây kiên cố, tò mò Duy Hưng tung chưởng đánh vỡ bức tường rồi choáng ngợp khi hắn bước qua bên kia.
Một hầm mộ của một vị hoàng đế thời phong kiến trung quốc, nó rộng lớn đến đáng kinh ngạc. Không chỉ vậy mà còn có vô số tượng đá cao trên 3 mét đứng sừng sững thành hàng thành lối.
Duy Hưng há hốc mồm, hắn đi xung quanh rồi để ý tới một hồ nước ở giữa trung tâm hầm mộ. Trung tâm hồ nước có một cỗ quan tài nổi lềnh bềnh màu đỏ máu.
Mọi người đi theo ai lấy đều rùng mình, duy chỉ có Duy Hưng là vẫn điềm tĩnh thản nhiên nhún chân nhảy lên cao rồi đáp xuống trên cỗ quan tài ấy không chút khó khăn. Sau đó hắn rút kiếm ra chém nắp quan tài làm đôi rồi rơi xuống hồ nước để lộ ra những gì bên trong quan tài.
Một thi thể nam nhân mặc hoàng bào còn nguyên vẹn nhưng lại tỏa ra mùi hôi thối nồng nặc, Duy Hưng vội bịt mũi rồi nhảy lui lại chỗ mọi người rồi cảnh báo : " Cẩn thận!"
Khi lời cảnh báo vừa ngắt, thi thể mặc hoàng bào kia đột ngột cử động rồi đứng dậy đem cặp mắt trống rỗng nhìn về phía đám người kia rồi há miệng gầm lớn.
Gàoooo!
"Cương thi! Chạy."
( Duy Hưng sẽ nói chuyện với những người này bằng tiếng Trung)
"Con này là Hạn Bạc đấy, không phải đối thủ của nó đâu." Giọng kia vang lên trong đầu Duy Hưng cảnh báo hắn.
Hạn Bạc là cương thi tu luyện ngàn năm mà sinh ra, sức mạnh cực kì kinh khủng có thể sánh ngang cấp Vương của con người.
Duy Hưng nhanh chân lạo ra ngoài trong khi những người phía sau bị Hạn Bạc kia tàn sát. Hắn chưởng lên trần hang khiến đất đá xụp xuống lấp đầy lỗ hổng rồi hô hào mọi người chạy ra khỏi hang.
Sau khi thoát khỏi hang đó, Duy Hưng giờ đã trở thành lãnh đạo của bọn họ và được họ dẫn tới một nơi khác để xưng hắn như thần thánh. Từ đây cuộc hành trình nơi xứ người bắt đầu.
Hắn dẫn theo đám người đến chiếm đóng một ngôi làng nhỏ của dân tộc thiểu số, nói là chiếm đóng bởi khi ấy hắn ra tay tàn sát tất cả những ai chống đối rồi bắt những thanh niên trai cháng quy thuận mình bằng sức mạnh tuyệt đối. Bắt phụ nữ để hãm hiếp là điều tất lẽ dĩ ngẫu nhưng không phải thác loạn tập thể mà là chỉ mình hắn được quyền quan hệ với bất cứ phụ nữ nào hắn chọn.
Những nô lệ đi theo Duy Hưng bây giờ cũng ra tay đánh người, thậm chí còn lén lút hiếp dâm gái nhà lành khi lãnh đạo không để ý.
Sau cùng Duy Hưng chọn được một em khá là ngon nhưng đã có một con và chồng thì vừa bị hắn chém chết.
Duy Hưng liếm mép : " Gái một con trông mòn con mắt! Cùng chơi nào."
"A...chiu mi nga!..A...A!" Nữ nhân kia là kêu la thê thảm khi bị dương vật 20cm của Duy Hương cắm vào âm đạo lắc như máy khâu.
"Khít vãi! Gái tàu đúng là ngon thật." Duy Hưng thở gấp nói, hắn điên cuồng đã xuống từ cú vào âm đạo dễ thương của nữ nhân kia. Sau tất cả, nữ nhân kia bắt đầu mê cái dương vật cứng nó đó đã làm cho nàng lên đỉnh, điều mà trước giờ người chồng của nàng không thể làm được.
Sau khi mây mưa, nữ nhân đó xin được ở bên hầu hạ Duy Hưng giống như nô tỳ vậy và chỉ cần hắn không bạc đãi nàng là được. Duy Hưng chấp nhận vì kiếm được chỗ xả tinh ngon thế này thì cũng đáng, giờ lại xin được hầu hạ thì còn gì bằng.
Sau khi làm trùm ngôi làng đó, hắn đổi tên nơi đó thành Trần Duy Hưng theo đúng tên họ của hắn rồi bắt đầu xây dựng một đế chế mới trên đất khách quê người.
Trong lúc Duy Hưng ở bên Tàu phá hoại, tại tỉnh Cà Mau nơi được coi là điểm cuối của nước Việt ta. Lúc này một cơn bão đang đi qua vùng biển Cà Mau và đem theo một số thứ kì lạ.
Một cô bé đang đi dạo trên bãi đá biển để tìm nhặt những vỏ sò, con cua mắc kẹt thì chợt thấy phía đằng xa xa là một cơn lốc xoáy đen ngòm. Cô bé vội chạy về nhà bằng tất cả sức lực khi cơn lốc kia đang tiến sát vào bờ.
Theo cơn lốc là muôn vàn chất lỏng đen kịt như dầu nhớt và đặc như mật ong rơi rớt xuống bãi biển. Rồi khi cơn lốc qua đi thì cũng là lúc người dân vùng đó được một phen hoảng hồn khi bãi biển lúc này đang phủ toàn một màu đen của thứ chất lỏng đó.
Một phụ nữa bản địa, nàng chừng 40 tuổi với nét đẹp giản dị cùng bộ đồ như bao người dân khác, nàng bước tới gần thứ chất lỏng đó rồi ném một con cá khô trên tay vào rồi kinh ngạc khi con cá khô bị chất lỏng đó nuốt mất và tiêu hóa xương cũng không còn.
Mọi người thấy vậy không ai dám tới gần thứ chất nhầy đó, sáng hôm sau chính quyền đến phong tỏa toàn bộ khu vực bãi biển lại để tránh nguy hiểm cho người dân.
Người phụ nữ kia là một cảnh sát nằm vùng và đã báo cho chính quyền, nàng lấy một lọ thủy tinh rồi đựng một chút chất lỏng đó đem về xét nghiệm xem chính xác nó là thứ gì.
Rồi một trận mưa ập tới và rồi chất lỏng kia bị nước mưa bão hòa và tan biến dần.
Người phụ nữ đem chất lỏng đó tới một phòng thí nghiệm của tổ chức nằm vùng rồi nhỏ một giọt lên tấm kính rồi nhìn bằng kính hiển vi.
Có một người nữa trong phòng và là một ông lão 90 tuổi, ông lão này xem qua thứ kia rồi lắc đầu : " Chưa từng gặp loại vật chất nào thế này! Nó giống như trong phim khoa học viễn tưởng vậy."
Phụ nữ kia nói những gì nàng tận mắt chứng kiến : " Lúc cháu ném con cá khô vào thì nó như bị tiêu hóa vậy, còn lúc dùng thìa để múc bỏ vào lọ lại không có gì xảy ra, phải chăng thứ chất lỏng này là một dạng tồn tại sống?"
Lão già gật đầu : " Rất có thể là vậy! Một dạng sống mà chưa ai phát hiện, nhưng phải kiểm tra lâu dài. Cháu cứ để nó ở đây đi tiện cho việc nghiên cứu."
"Dạ! Thôi cháu ra ngoài trước."
Khi cô gái ra khỏi phòng, lão già kia nở một nụ cười nguy hiểm rồi lấy một mẩu thịt cắt ra từ bữa tối của lão thả vào trong lọ thủy tinh có chứa chất lỏng kia. Một lát sau miếng thịt bị tiêu hóa và chất lỏng nhiều lên một chút.
Biết là thứ kì diệu, lão già nham hiểm cho thêm vài mẩu thịt nhỏ vào trong. Sau đó lão nghĩ tới những thứ điên rồ hơn mình có thể làm.
Đêm hôm đó lão ra ngoài bắt một con chuột cống rồi đem nhốt lại trong lồng kính, con chuột bị xích cổ và trói tứ chi như xắp bị phanh thây. Lúc này lão già lấy ra lọ có chứa chất lỏng kia, lúc này chất lỏng kia đã bành chướng đến mức đủ lấp đầy nửa tách trà. Lão già đổ chất lỏng vào thân con chuột rồi căng mắt ra quan sát.
Con chuột sau vài giây cảm ứng được nguy hiểm liềm kêu lên đau đớn, thứ chất lỏng kia đang chuyển động không ngừng rồi dần dần ăn thịt con chuột theo đúng nghĩa đen. Đầu tiên là nó ăn hết phần lông rồi đến phần thịt, nó giống như kiểu ăn mòn của axit vậy nên có thể quan sát quá trình kinh khủng này.
Lão già kia khoái trí cười như điên dại khi 5 phút sau trong lồng kính chỉ còn đống chất lỏng kia. Đống chất lỏng giờ đã nhiều lên gấp đôi và có thể cảm ứng được với vật thể di chuyển ở xung quanh.
Điều này được chứng minh khi lão già cắt một mẩu thịt nhỏ bỏ vào vị trí gần đống chất lỏng, nó tự động di chuyển tới rồi tiêu hóa mẩu thịt.
"Hahaha...cuối cùng thì ta cũng đã có cách chữa bệnh rồi!" Lão già cười khoái trí như bị tâm thần, sau đó dí sát mặt vào lồng kính rồi nói : " Con ngoan của ta! Mau lớn để biết ước mơ của ta thành hiện thực."
"Phải rồi, phải đặt cho con một cái tên chứ nhỉ?" Lão già chợt nghĩ ra, sau đó đi lòng vòng rồi sáng mắt khi mà chất lỏng này giống hệt với một nhân vật mà lão xem trên tivi...VENOM!
Venom hình như cũng đồng thuận mà phát ra tiếng kêu, nó có thể ăn bộ não của những sinh vật nó ăn nên trí tuệ có chút tăng tiến. Hiện tại nó thông minh ngang một con chuột, và nếu nó ăn não người thì sẽ là một điều thú vị rùng rợn khác nữa.
Lão già có biệt danh Tiến Sĩ Điên, lão tên là Khùng Văn Điên và không có gia đình bạn bè thân thích, duy nhất có người đồng nghiệp đã mang Venom đến cho lão và lão đã thầm thích người phụ nữ đó và sẽ chiếm nàng bằng mọi giá.