Anh Trai Thần Cấp
Chương 68 : Chó Ngáp Phải Ruồi
Ngày đăng: 00:57 27/06/20
"Tôi muốn thách đấu!"
Tiếng nói của một thanh niên trẻ tuổi, hắn dũng cảm bước lên phía trước trong sự chú ý của bao ánh mắt.
"Tôi muốn thách đấu ngài, vì tiểu thư Phương Thảo!" người này nói dõng dạc, chỉ tay vào mặt lão Động.
Lão Động tức điên, mặt nổi đầy gân xanh quát : " Ai cho mày cái quyền đó, người đâu xích nó lại."
Một đám vệ sĩ sức mạnh bá đạo ập tới bao vây thanh niên kia, thanh niên kia quỳ xuống hướng về phía Huấn Hoa Hồng cầu xin : " Lão gia! Người hãy suy nghĩ lại về lễ cưới, tiểu thư sẽ không được hạnh phúc."
Bằng!
Đầu thanh niên kia thủng một lỗ lớn, còn cây súng trên tay lão Động thì nòng súng đang nhả khói, lão quát : " Thế này là thế nào hả ngài Huấn?"
Huấn Hoa Hồng ánh mắt gắt gao, lao về phía Phương Thảo với ý định đem con bé ra khỏi vòng nguy hiểm nhưng còn chưa kịp thì bị lão Động chĩa súng vào đầu con bé mà đe dọa : " Ngài lừa tôi à ngài Huấn? Lừa tôi sẽ không có kết cục hay ho đâu."
Huấn Hoa Hồng vội nói : " Ngài Động, con bé không có tội, chúng ta có thể thương lượng về vụ làm ăn."
Lão Động cười khinh bỉ : " Haha...đếch còn vụ làm ăn gì hết, tôi sẽ hủy nó và đem con gái ngài đi coi như là đền bù thiệt hại."
"Ngài dám....!"
Khi Huấn Hoa Hồng vung tay lên, bảo vệ từ hai bên tràn ra cả trăm tên sẵn sàng giải cứu tiểu thư. Lão Động cũng đâu có vừa, chỉ sau một cái búng tay của lão là có hai bóng đen xuất hiện rồi đứng ngay cạnh lão. Tốc độ nhanh đến mức không ai hay biết hai người này đang di chuyển tới cho đến khi họ ở đó.
Không khí ngộp thở bao trùm tất cả, hai cỗ sát khí tỏa ra từ hai bóng đen kia làm cho tất cả mọi người như run lên vì lạnh sống lưng.
Lão Động bóp cổ Phương Thảo kéo vào lòng mình rồi dí lòng súng thẳng vào thái dương của nàng chăm chăm bóp cò.
" Không! Đừng làm thế." Huấn Hoa Hồng vội van xin, sau đó ra hiệu cho bảo vệ lui xuống.
"Haha có thế chứ!" Lão Động cười khoái trí sau đó ném Phương Thảo cho một trong hai người bóng đen kia khống chế, sau đó nhìn xuống đám người bên dưới nói :
"Còn ai muốn thách đấu nữa không?"
Vẫn có tiếng đáp lại, không phải một mà là vài người họ đều là những người thầm thương trộm nhớ tiểu thư Phương Thảo xinh đẹp nhưng lại không được nàng đáp lại. Tuy không có được trái tim nàng nhưng cũng sẽ không để trái tim ấy héo mòn trong tay một tên dâm tặc như lão Động.
"Trai tốt vẫn còn tồn tại!"
Bằng!
Bằng!
Keng!
Lão Động bắn chết hai người, còn người thứ ba nhanh chóng lấy ra một con dao cản đường đạn rồi lao lên tấn công.
Bằng bằng bằng!
Bắn mấy nhát đều bị lưỡi dao của người kia gạt ra, lão Động toát mồ hôi hột lùi lại ra ám hiệu. Ngay lập tức bóng đen còn lại lao lên nắm đầu thanh niên kia và...bóp nát.
Máu me tung tóe, mọi người đều hoảng sợ mà hô hào nhau bỏ chạy nhưng không một ai có thể thoát được bởi nơi này đã bị đặt trước một kết giới bất khả xâm phạm.
một người từ trong đám đông bước ra, nàng đẹp tựa một nữ thần Khiết Băng lên tiếng : " Ngài Động! Thách đấu là luật của Hồng Hoa Hội từ trước tới giời, có người thách đấu ngài sao ngài lại để người khác ra mặt?"
"Tưởng ai xa lạ, hóa ra hội trưởng của Hồng Lâu Mông xinh đẹp vạn người mê Khiết Băng tiểu thư. Cô muốn làm vợ bé của lão sao?" Lão Động liếm mép, mắt không rời bộ ngực đẫy đà của nàng nói.
Khiết Băng cười nhạt, nói : " Hóa ra ngài Động đây cũng chỉ là hữu danh vô thực, chi bằng ta thách đấu với ngài xem thế nào? Phận nữ nhi như ta không làm ngài khó khăn chứ!"
"Mày....! Đừng tưởng xinh mà tao không giám giết." lão Động tự ái, cay cú nghiến răng chĩa súng về phía Khiết Băng chuẩn bị bóp cò thì từ đâu bay tới một tia sớm chói lóa màu xanh lam. Đánh bật khẩu súng trên tay lão xuống đất khiến lão giật mình gắt gao nhìn xung quanh rồi hét lên mắng : " CON MẸ ĐỨA NÀO DÁM ĐÁNH LÉN TAO? CÓ NGON LÊN ĐÂY TAO LỘT DA MÀY!"
" Tia sét màu lam...chẳng lẽ?" Ngọc Anh nhận ra tia sét kia nói, quay sang Thu An.
Thu An gật đầu xác nhận : " Là hắn! Hắn có mặt tại đây. Chị phải hiểu điều đó ngay khi Kim Chi biến mất rồi chứ!"
Kim Chi đứng cạnh Long, nàng nắm chặt tay hắn rồi lắc đầu lo lắng nói : " Anh đừng làm bậy!"
" Anh biết cách cứu được mọi người, kết giới này anh từng gặp qua và có cách phá giải. Nhưng cần chút thời gian, em hỗ trợ anh nhé!" Long xoa đầu Kim Chi, sau đó hắn mượn đà khi Kim Chi lẳng hắn lên sân khấu.
Hắn tiếp đất một cách không thể ngầu hơn, sau đó mọi ánh mắt hướng về hắn với ánh nhìn xa lạ vì chưa gặp bao giờ, trừ một số người.
Long bước chậm lên sân khấu đứng đối diện với lão Động, lão thấy hắn thì nhận ra ngay bản mặt đáng ghét của hắn khi hai người đã gặp nhau tại cổng trường một lần.
Thấy Long, Phương Thảo hai mắt hiện ra nét cảm xúc phức tạp. Lòng nàng hỗn loạn cảm xúc vui buồn hờn dỗi khó tả, nhưng hơn cả là cảm xúc hạnh phúc vì hắn giữ đúng lời hứa.
Long nhìn nàng bằng ánh mắt như muốn nói ' có anh ở đây rồi ' , sau đó nói với lão Động : " Tôi muốn thách thức ngài!"
Lão Động cười sặc sụa, nói : Hahaha...một thằng có 5 điểm sức mạnh lại dám lên thách đấu lão phu? Bị cái thứ giữa chân con gái làm mờ mắt rồi à hahaha!"
Sau đó, lão Động hai mắt híp lại đầy sát ý rồi chĩa súng về phía Long.
"Ê! Chơi súng thì ai đánh lại lão? Có giỏi thì đánh như hai thằng đàn ông đi nào." Long nhếch mép nói, sau đó đưa nắm đấm ra phía trước.
Kim Chi sau khi giúp Long lên sân khấu, nàng tìm tới chỗ nhóm Thu An, Ngọc Anh đang đứng. Thấy nàng, Thu An liền hỏi gấp : " Em với hắn nói chuyện chưa? Hắn nói sao?"
"Anh ấy nói mọi việc cứ để anh ấy lo, chỉ cần kéo dài thời gian là được." Kim Chi nói, sau đó đưa lên một cánh bướm màu hồng phấn.
"Hiểu rồi! Hắn muốn cầu cứu lão già kia." Nguyệt Anh nhìn cánh bướm liền hiểu ra, sau đó nhận cánh bướm đó trong tay rồi đi tìm chỗ kín để thi triển một thuật bí ẩn. Thu An cùng Thủy Tiên đi theo để hỗ trợ nàng, còn Khiết Băng , Kim Chi và Khánh sẽ hỗ trợ Long khi có biến.
Trên sân khấu, Huấn Hoa Hồng thấy Long tuổi trẻ chưa trải sự đời bèn định can ngăn nhưng bị người bóng đen kia chặn lại.
Lão Động trợn mắt : " Mày chưa đủ tuổi để đánh với tao." Sau đó lão lao lên tung đấm về phía Long.
"Sức mạnh 8000 điểm, không có thuộc tính, thiên về phòng ngự."
"Phòng ngự sao?" Long nhún vai nói thầm, hắn chụp lấy cú đấm của lão một cách dễ dàng rồi tung đấm đáp lại, một đấm thông thường không kèm theo dị năng ấy cũng khiến lão Động ngậm một mồm máu văng ra đất và kinh ngạc tột cùng.
"5 điểm sức mạnh và có cú đấm mức độ đó sao?" Mọi người đều trầm trồ kinh ngạc nói, mọi ánh mắt và sự chú ý dồn hết về phía Long.
"Ngài thua rồi! Mau giao người." Long nói, hắn tiến tới vài bước đối diện với kẻ đang khống chế Phương Thảo rồi nhìn hắn chằm chằm.
"Thua cái con mẹ mày! Đập nó." Lão Động phun máu nói, lão vơ vội cây súng rồi bắn liên hoàn về phía Long khi hắn vừa biến mất.
"Người đâu?"
Long xuất hiện ngay phía sau lão Động, một tay cầm tia sét xanh lam lấp lánh định chặt tay lão cho chừa cái tội hay bắn người thì bóng đen kia đã lướt tới cản hắn còn đánh hắn bay ra xa hàng trăm mét lên không trung.
Bóng đen đó lại lướt lên cao rồi đá Long rơi xuống đất một cú thật mạnh khiến cho mặt đất sụp xuống nứt ra như mạng nhện.
"Bà mẹ nó chết mất!" Khánh không chịu nổi định ra mặt nhưng bị Khiết Băng ngăn lại, nàng nói : " Bình tĩnh! Đợi hắn không chịu được rồi hãng cứu hắn."
Mọi người rẽ ra hai bên để nhường lại chiến trường cho Long cùng bóng đen kia. Bóng đen kia từ đầu đến giờ vẫn luôn tồn tại ở dạng hư hư ảo ảo nhưng bây giờ đã dần lộ diện là một thanh niên che mặt. Hắn đáp đất sau khi đá Long cắm đầu xuống rồi đi tới đỡ lão Động lên.
"Hự! Nó chết chưa?"
Xoẹt! Xoẹt!
Mọi người giật mình hoảng hốt khi nơi Long đáp xuống bắt đầu xuất hiện những tia lôi điện tuyệt đẹp màu xanh lam, những tia lôi điện ấy bao quanh lấy cơ thể Long rồi phát sáng chói mắt sau đó tan đi để hiện ra Long đang đứng xỏ tay túi quần gương mặt lạnh lùng tỉnh bơ như không có chuyện gì xảy ra.
"Hắn không sao kìa? Tên này thật kinh khủng." mọi ngườ bắt đầu xôn xao.
Còn kẻ vừa đánh Long, hắn toát mồ hôi hột khi thấy một tên nhóc có 5 điểm sức mạnh ăn một cước 7 phần sức mạnh của hắn mà vẫn đứng được, thậm chí còn không bị thương nữa.
"Địu mẹ! Gặp thằng giấu nghề con mẹ nó rồi, thường thì đụng vào mấy thằng kiểu này là hay hết vai sớm lắm!" Hắn run rẫy thầm nghĩ, sau đó hộc máu ra rồi vờ ngã ra đất kêu : " Ông chủ! Thằng này dùng độc, nó có độc...Ựa!"
"Mày nói sao?" Lão Động trợn mắt hỏi, khi nãy lão và hắn có đụng độ nên có lẽ cũng đã bị dính độc, mà thằng đệ của lão mạnh như vậy ấy thế vẫn không thể kháng lại độc đó thì yếu như lão chỉ có nước chết.
Nghĩ đến cuộc đời chịch gái chưa đã của mình, lão vội quỳ xuống van xin : " Tôi xin lỗi! Tôi sẽ không cưới Phương Thảo nữa hay cho tôi thuốc giải...huhu!"
Tình thế bất ngờ đảo chiều khiến mọi người há hốc mồm, từ một kẻ gây sự rồi giết vài mạng người cùng lúc như lão Động bỗng chốc lại ngoan như cún con run rẩy quỳ trước một thanh niên trẻ tuổi dũng cảm.
Người há mồm rộng nhất là Khánh, chỉ sau hơn một tháng không gặp mà thằng trời đánh kia đã mạnh khủng khiếp như vậy trong khi mình còn không dám lên thách đấu bất kì ai.
"Má! Thằng này hack!" Khánh thầm mắng.
Còn Long lúc này, hắn vẫn giữ nét mặt bình tĩnh và lạnh lùng đưa ánh mắt gắt gao nhìn lão Động. Gió nhẹ làm tóc hắn khẽ bay, Long vẻ ngoài tỏ ra ngầu như vậy nhưng trong lòng hắn đang là bão tố.
Thực ra lúc nãy khi bị kẻ bóng đen kia đánh bay lên không trung là Long đã chết, chết một cách bất đắc kỉ tử do tên đó quá mạnh. Lúc xác hắn bị đá cắm xuống đất là khi ấy hắn đã hồn lìa khỏi xác, nhưng do có trong mình Thôn Thiên Phệ Địa Lôi. Do đặc tính độc nhất vô nhị của loại lôi này nên hắn đã sống lại một cách có thể lý giải. Khi hắn chết đi, Thôn Thiên Phệ Địa Lôi sẽ bắn ra bao chùm lấy hắn rồi bắt đầu thôn phệ tất cả những thứ gì xung quanh để hình thành sinh mệnh tái tạo hắn. Do xung quanh có rất nhiều người nên thôn phệ được rất nhiều sức mạnh dư thừa của họ đào thải ra khỏi cơ thể trong từng giây. Sức mạnh của những người đó không phải là thoát ra khỏi cơ thể mà chỉ lưu động, ai cũng như vậy kể cả người thường.
Khi đó sức mạnh ấy sẽ tiêu tán đi hoặc bị hấp thụ bởi những người mạnh hơn. Giống như việc bạn hít thở vậy, khi bạn hít vào thì là oxi , bạn thở ra là khí cacbonnic kèm theo một lượng nhỏ oxi. Oxi kia chính là phần sức mạnh dư thừa lưu động kia, Thôn Thiên Phệ Địa Lôi bản tính phàm ăn sẽ thôn phệ những năng lượng đó lại giúp người sở hữu nó sống sót cho dù có bị đánh chết. Thời cổ đại cũng có những cường giả từng giao chiến với kẻ có Thôn Thiên Phệ Địa Lôi, họ đánh mãi không chết nên thường có danh xưng là Bất Tử Thể. Cơ thể bất tử dù cho có thương nặng tới mức nào.
Nhưng cái gì cũng có cái giá của nó, sau khi Long sống lại thì hắn gần như cạn kiệt toàn bộ lôi hệ trong cơ thể và mất một khoảng thời gian rất dài để nạp lại, và cho đến khi chưa nạp đủ lôi điện thì Long có thể bị đánh chết bất kì lúc nào.
Hắn cười khổ trong lòng, chẳng làm mẹ gì mới đấm hộc máu mồm lão Động xong bị thuộc hạ của lão đấm chết, sau đó hồi sinh lại với toàn bộ dị năng thuộc tính bị cạn kiệt khó khôi phục, lại còn bị tưởng nhầm là quá mạnh và có độc nên mới không bị thương. Đúng là mèo mù vớ cá rán chó Pốc ngáp phải ruồi trâu.
"Thế cũng được sao?" Long thầm nói, Tiểu Hắc Chỉ biết thở dài.
Tiếng nói của một thanh niên trẻ tuổi, hắn dũng cảm bước lên phía trước trong sự chú ý của bao ánh mắt.
"Tôi muốn thách đấu ngài, vì tiểu thư Phương Thảo!" người này nói dõng dạc, chỉ tay vào mặt lão Động.
Lão Động tức điên, mặt nổi đầy gân xanh quát : " Ai cho mày cái quyền đó, người đâu xích nó lại."
Một đám vệ sĩ sức mạnh bá đạo ập tới bao vây thanh niên kia, thanh niên kia quỳ xuống hướng về phía Huấn Hoa Hồng cầu xin : " Lão gia! Người hãy suy nghĩ lại về lễ cưới, tiểu thư sẽ không được hạnh phúc."
Bằng!
Đầu thanh niên kia thủng một lỗ lớn, còn cây súng trên tay lão Động thì nòng súng đang nhả khói, lão quát : " Thế này là thế nào hả ngài Huấn?"
Huấn Hoa Hồng ánh mắt gắt gao, lao về phía Phương Thảo với ý định đem con bé ra khỏi vòng nguy hiểm nhưng còn chưa kịp thì bị lão Động chĩa súng vào đầu con bé mà đe dọa : " Ngài lừa tôi à ngài Huấn? Lừa tôi sẽ không có kết cục hay ho đâu."
Huấn Hoa Hồng vội nói : " Ngài Động, con bé không có tội, chúng ta có thể thương lượng về vụ làm ăn."
Lão Động cười khinh bỉ : " Haha...đếch còn vụ làm ăn gì hết, tôi sẽ hủy nó và đem con gái ngài đi coi như là đền bù thiệt hại."
"Ngài dám....!"
Khi Huấn Hoa Hồng vung tay lên, bảo vệ từ hai bên tràn ra cả trăm tên sẵn sàng giải cứu tiểu thư. Lão Động cũng đâu có vừa, chỉ sau một cái búng tay của lão là có hai bóng đen xuất hiện rồi đứng ngay cạnh lão. Tốc độ nhanh đến mức không ai hay biết hai người này đang di chuyển tới cho đến khi họ ở đó.
Không khí ngộp thở bao trùm tất cả, hai cỗ sát khí tỏa ra từ hai bóng đen kia làm cho tất cả mọi người như run lên vì lạnh sống lưng.
Lão Động bóp cổ Phương Thảo kéo vào lòng mình rồi dí lòng súng thẳng vào thái dương của nàng chăm chăm bóp cò.
" Không! Đừng làm thế." Huấn Hoa Hồng vội van xin, sau đó ra hiệu cho bảo vệ lui xuống.
"Haha có thế chứ!" Lão Động cười khoái trí sau đó ném Phương Thảo cho một trong hai người bóng đen kia khống chế, sau đó nhìn xuống đám người bên dưới nói :
"Còn ai muốn thách đấu nữa không?"
Vẫn có tiếng đáp lại, không phải một mà là vài người họ đều là những người thầm thương trộm nhớ tiểu thư Phương Thảo xinh đẹp nhưng lại không được nàng đáp lại. Tuy không có được trái tim nàng nhưng cũng sẽ không để trái tim ấy héo mòn trong tay một tên dâm tặc như lão Động.
"Trai tốt vẫn còn tồn tại!"
Bằng!
Bằng!
Keng!
Lão Động bắn chết hai người, còn người thứ ba nhanh chóng lấy ra một con dao cản đường đạn rồi lao lên tấn công.
Bằng bằng bằng!
Bắn mấy nhát đều bị lưỡi dao của người kia gạt ra, lão Động toát mồ hôi hột lùi lại ra ám hiệu. Ngay lập tức bóng đen còn lại lao lên nắm đầu thanh niên kia và...bóp nát.
Máu me tung tóe, mọi người đều hoảng sợ mà hô hào nhau bỏ chạy nhưng không một ai có thể thoát được bởi nơi này đã bị đặt trước một kết giới bất khả xâm phạm.
một người từ trong đám đông bước ra, nàng đẹp tựa một nữ thần Khiết Băng lên tiếng : " Ngài Động! Thách đấu là luật của Hồng Hoa Hội từ trước tới giời, có người thách đấu ngài sao ngài lại để người khác ra mặt?"
"Tưởng ai xa lạ, hóa ra hội trưởng của Hồng Lâu Mông xinh đẹp vạn người mê Khiết Băng tiểu thư. Cô muốn làm vợ bé của lão sao?" Lão Động liếm mép, mắt không rời bộ ngực đẫy đà của nàng nói.
Khiết Băng cười nhạt, nói : " Hóa ra ngài Động đây cũng chỉ là hữu danh vô thực, chi bằng ta thách đấu với ngài xem thế nào? Phận nữ nhi như ta không làm ngài khó khăn chứ!"
"Mày....! Đừng tưởng xinh mà tao không giám giết." lão Động tự ái, cay cú nghiến răng chĩa súng về phía Khiết Băng chuẩn bị bóp cò thì từ đâu bay tới một tia sớm chói lóa màu xanh lam. Đánh bật khẩu súng trên tay lão xuống đất khiến lão giật mình gắt gao nhìn xung quanh rồi hét lên mắng : " CON MẸ ĐỨA NÀO DÁM ĐÁNH LÉN TAO? CÓ NGON LÊN ĐÂY TAO LỘT DA MÀY!"
" Tia sét màu lam...chẳng lẽ?" Ngọc Anh nhận ra tia sét kia nói, quay sang Thu An.
Thu An gật đầu xác nhận : " Là hắn! Hắn có mặt tại đây. Chị phải hiểu điều đó ngay khi Kim Chi biến mất rồi chứ!"
Kim Chi đứng cạnh Long, nàng nắm chặt tay hắn rồi lắc đầu lo lắng nói : " Anh đừng làm bậy!"
" Anh biết cách cứu được mọi người, kết giới này anh từng gặp qua và có cách phá giải. Nhưng cần chút thời gian, em hỗ trợ anh nhé!" Long xoa đầu Kim Chi, sau đó hắn mượn đà khi Kim Chi lẳng hắn lên sân khấu.
Hắn tiếp đất một cách không thể ngầu hơn, sau đó mọi ánh mắt hướng về hắn với ánh nhìn xa lạ vì chưa gặp bao giờ, trừ một số người.
Long bước chậm lên sân khấu đứng đối diện với lão Động, lão thấy hắn thì nhận ra ngay bản mặt đáng ghét của hắn khi hai người đã gặp nhau tại cổng trường một lần.
Thấy Long, Phương Thảo hai mắt hiện ra nét cảm xúc phức tạp. Lòng nàng hỗn loạn cảm xúc vui buồn hờn dỗi khó tả, nhưng hơn cả là cảm xúc hạnh phúc vì hắn giữ đúng lời hứa.
Long nhìn nàng bằng ánh mắt như muốn nói ' có anh ở đây rồi ' , sau đó nói với lão Động : " Tôi muốn thách thức ngài!"
Lão Động cười sặc sụa, nói : Hahaha...một thằng có 5 điểm sức mạnh lại dám lên thách đấu lão phu? Bị cái thứ giữa chân con gái làm mờ mắt rồi à hahaha!"
Sau đó, lão Động hai mắt híp lại đầy sát ý rồi chĩa súng về phía Long.
"Ê! Chơi súng thì ai đánh lại lão? Có giỏi thì đánh như hai thằng đàn ông đi nào." Long nhếch mép nói, sau đó đưa nắm đấm ra phía trước.
Kim Chi sau khi giúp Long lên sân khấu, nàng tìm tới chỗ nhóm Thu An, Ngọc Anh đang đứng. Thấy nàng, Thu An liền hỏi gấp : " Em với hắn nói chuyện chưa? Hắn nói sao?"
"Anh ấy nói mọi việc cứ để anh ấy lo, chỉ cần kéo dài thời gian là được." Kim Chi nói, sau đó đưa lên một cánh bướm màu hồng phấn.
"Hiểu rồi! Hắn muốn cầu cứu lão già kia." Nguyệt Anh nhìn cánh bướm liền hiểu ra, sau đó nhận cánh bướm đó trong tay rồi đi tìm chỗ kín để thi triển một thuật bí ẩn. Thu An cùng Thủy Tiên đi theo để hỗ trợ nàng, còn Khiết Băng , Kim Chi và Khánh sẽ hỗ trợ Long khi có biến.
Trên sân khấu, Huấn Hoa Hồng thấy Long tuổi trẻ chưa trải sự đời bèn định can ngăn nhưng bị người bóng đen kia chặn lại.
Lão Động trợn mắt : " Mày chưa đủ tuổi để đánh với tao." Sau đó lão lao lên tung đấm về phía Long.
"Sức mạnh 8000 điểm, không có thuộc tính, thiên về phòng ngự."
"Phòng ngự sao?" Long nhún vai nói thầm, hắn chụp lấy cú đấm của lão một cách dễ dàng rồi tung đấm đáp lại, một đấm thông thường không kèm theo dị năng ấy cũng khiến lão Động ngậm một mồm máu văng ra đất và kinh ngạc tột cùng.
"5 điểm sức mạnh và có cú đấm mức độ đó sao?" Mọi người đều trầm trồ kinh ngạc nói, mọi ánh mắt và sự chú ý dồn hết về phía Long.
"Ngài thua rồi! Mau giao người." Long nói, hắn tiến tới vài bước đối diện với kẻ đang khống chế Phương Thảo rồi nhìn hắn chằm chằm.
"Thua cái con mẹ mày! Đập nó." Lão Động phun máu nói, lão vơ vội cây súng rồi bắn liên hoàn về phía Long khi hắn vừa biến mất.
"Người đâu?"
Long xuất hiện ngay phía sau lão Động, một tay cầm tia sét xanh lam lấp lánh định chặt tay lão cho chừa cái tội hay bắn người thì bóng đen kia đã lướt tới cản hắn còn đánh hắn bay ra xa hàng trăm mét lên không trung.
Bóng đen đó lại lướt lên cao rồi đá Long rơi xuống đất một cú thật mạnh khiến cho mặt đất sụp xuống nứt ra như mạng nhện.
"Bà mẹ nó chết mất!" Khánh không chịu nổi định ra mặt nhưng bị Khiết Băng ngăn lại, nàng nói : " Bình tĩnh! Đợi hắn không chịu được rồi hãng cứu hắn."
Mọi người rẽ ra hai bên để nhường lại chiến trường cho Long cùng bóng đen kia. Bóng đen kia từ đầu đến giờ vẫn luôn tồn tại ở dạng hư hư ảo ảo nhưng bây giờ đã dần lộ diện là một thanh niên che mặt. Hắn đáp đất sau khi đá Long cắm đầu xuống rồi đi tới đỡ lão Động lên.
"Hự! Nó chết chưa?"
Xoẹt! Xoẹt!
Mọi người giật mình hoảng hốt khi nơi Long đáp xuống bắt đầu xuất hiện những tia lôi điện tuyệt đẹp màu xanh lam, những tia lôi điện ấy bao quanh lấy cơ thể Long rồi phát sáng chói mắt sau đó tan đi để hiện ra Long đang đứng xỏ tay túi quần gương mặt lạnh lùng tỉnh bơ như không có chuyện gì xảy ra.
"Hắn không sao kìa? Tên này thật kinh khủng." mọi ngườ bắt đầu xôn xao.
Còn kẻ vừa đánh Long, hắn toát mồ hôi hột khi thấy một tên nhóc có 5 điểm sức mạnh ăn một cước 7 phần sức mạnh của hắn mà vẫn đứng được, thậm chí còn không bị thương nữa.
"Địu mẹ! Gặp thằng giấu nghề con mẹ nó rồi, thường thì đụng vào mấy thằng kiểu này là hay hết vai sớm lắm!" Hắn run rẫy thầm nghĩ, sau đó hộc máu ra rồi vờ ngã ra đất kêu : " Ông chủ! Thằng này dùng độc, nó có độc...Ựa!"
"Mày nói sao?" Lão Động trợn mắt hỏi, khi nãy lão và hắn có đụng độ nên có lẽ cũng đã bị dính độc, mà thằng đệ của lão mạnh như vậy ấy thế vẫn không thể kháng lại độc đó thì yếu như lão chỉ có nước chết.
Nghĩ đến cuộc đời chịch gái chưa đã của mình, lão vội quỳ xuống van xin : " Tôi xin lỗi! Tôi sẽ không cưới Phương Thảo nữa hay cho tôi thuốc giải...huhu!"
Tình thế bất ngờ đảo chiều khiến mọi người há hốc mồm, từ một kẻ gây sự rồi giết vài mạng người cùng lúc như lão Động bỗng chốc lại ngoan như cún con run rẩy quỳ trước một thanh niên trẻ tuổi dũng cảm.
Người há mồm rộng nhất là Khánh, chỉ sau hơn một tháng không gặp mà thằng trời đánh kia đã mạnh khủng khiếp như vậy trong khi mình còn không dám lên thách đấu bất kì ai.
"Má! Thằng này hack!" Khánh thầm mắng.
Còn Long lúc này, hắn vẫn giữ nét mặt bình tĩnh và lạnh lùng đưa ánh mắt gắt gao nhìn lão Động. Gió nhẹ làm tóc hắn khẽ bay, Long vẻ ngoài tỏ ra ngầu như vậy nhưng trong lòng hắn đang là bão tố.
Thực ra lúc nãy khi bị kẻ bóng đen kia đánh bay lên không trung là Long đã chết, chết một cách bất đắc kỉ tử do tên đó quá mạnh. Lúc xác hắn bị đá cắm xuống đất là khi ấy hắn đã hồn lìa khỏi xác, nhưng do có trong mình Thôn Thiên Phệ Địa Lôi. Do đặc tính độc nhất vô nhị của loại lôi này nên hắn đã sống lại một cách có thể lý giải. Khi hắn chết đi, Thôn Thiên Phệ Địa Lôi sẽ bắn ra bao chùm lấy hắn rồi bắt đầu thôn phệ tất cả những thứ gì xung quanh để hình thành sinh mệnh tái tạo hắn. Do xung quanh có rất nhiều người nên thôn phệ được rất nhiều sức mạnh dư thừa của họ đào thải ra khỏi cơ thể trong từng giây. Sức mạnh của những người đó không phải là thoát ra khỏi cơ thể mà chỉ lưu động, ai cũng như vậy kể cả người thường.
Khi đó sức mạnh ấy sẽ tiêu tán đi hoặc bị hấp thụ bởi những người mạnh hơn. Giống như việc bạn hít thở vậy, khi bạn hít vào thì là oxi , bạn thở ra là khí cacbonnic kèm theo một lượng nhỏ oxi. Oxi kia chính là phần sức mạnh dư thừa lưu động kia, Thôn Thiên Phệ Địa Lôi bản tính phàm ăn sẽ thôn phệ những năng lượng đó lại giúp người sở hữu nó sống sót cho dù có bị đánh chết. Thời cổ đại cũng có những cường giả từng giao chiến với kẻ có Thôn Thiên Phệ Địa Lôi, họ đánh mãi không chết nên thường có danh xưng là Bất Tử Thể. Cơ thể bất tử dù cho có thương nặng tới mức nào.
Nhưng cái gì cũng có cái giá của nó, sau khi Long sống lại thì hắn gần như cạn kiệt toàn bộ lôi hệ trong cơ thể và mất một khoảng thời gian rất dài để nạp lại, và cho đến khi chưa nạp đủ lôi điện thì Long có thể bị đánh chết bất kì lúc nào.
Hắn cười khổ trong lòng, chẳng làm mẹ gì mới đấm hộc máu mồm lão Động xong bị thuộc hạ của lão đấm chết, sau đó hồi sinh lại với toàn bộ dị năng thuộc tính bị cạn kiệt khó khôi phục, lại còn bị tưởng nhầm là quá mạnh và có độc nên mới không bị thương. Đúng là mèo mù vớ cá rán chó Pốc ngáp phải ruồi trâu.
"Thế cũng được sao?" Long thầm nói, Tiểu Hắc Chỉ biết thở dài.