Anh Trai Thần Cấp

Chương 86 : Học Viện Thiên Vương

Ngày đăng: 00:57 27/06/20

Một năm nữa trôi qua!
Đến 4 tuổi, những đứa trẻ ở Linh Giới sẽ được đưa tới trường để học tập và thức tỉnh linh hồn.
Tuy nhà nghèo, nhưng Điền và Hạ Phương vẫn quyết định cho hai con đi học vì tương lai của hai đứa trẻ. Nhưng nếu muốn được tới trường thì phải thông qua một buổi kiểm tra tư chất để xét xem đứa trẻ sẽ phù hợp với hình thức giáo dục phù hợp.
Ngôi làng chài nghèo ven biển cũng có một người tới tổ chức ra buổi kiểm tra. Những đứa trẻ 4 tuổi đều được có mặt tham gia buổi kiểm tra, tại trung tâm khoảng sân nhỏ có một thiết bị đo lường tư chất. Thang đo tư chất chia làm 3 bậc với 3 màu rõ rệt, màu trắng tương ứng với tư chất thấp, màu xanh lá ứng với tư chất trung bình, màu vàng ứng với tư chất cao.
Lần lượt từng đứa trẻ một lên đo tư chất, đa số đều là tư chất thấp màu trắng. Có vài đứa tư chất trung bình, tới lượt Long thì khác biệt. Khi hắn bước lên, một luồng ánh sáng màu xanh lam bắn ra làm tất cả phải choáng ngợp.
Người kia vứt sách vở ghi chép xuống đất rồi bật dậy ngạc nhiên nhìn luồng sáng đó và thằng nhóc trắng trẻo nhìn không khác gì con gái kia nói : " Màu xanh lam?"
Dân làng hiểu biết hạn hẹp nên không biết rằng màu xanh lam còn cao cấp hơn màu vàng của thang đo kia, chẳng qua là vì những nơi như thế này thì rất khó kiếm được nhân tài nên nhà đầu tư chỉ cung cấp những thiết bị đo hoạng xoàng.
"Màu xanh lam sao? Con của thằng Điền có tư chất khác người quá, y như thằng bố nó...haha." Những lời trào phúng của dân làng bắt đầu ầm ầm lên.
"Nói vậy sai rồi! Thằng Điền làm quái có con, hai đứa trẻ này đều là hắn đổ vỏ đấy chứ haha."
Bị dân làng nói vậy, người xấu hổ hơn cả là Hạ Phương. Nàng cúi mặt xuống định bỏ đi nhưng Điền giữ nàng lại rồi nói : " Kệ thiên hạ nói gì, hai đứa trẻ là con của ta và nàng."
Kế sau Long, Diễm cũng lên và cả dân làng lại được thêm một màn trào phúng nữa khi thiết bị phát ra ánh sáng màu đỏ.
"Haha...lại tư chất khác người kìa, phế vật nó đi đôi mọi người ạ."
Mắt của người đo giật giật, màu đỏ là màu tư chất khủng bố sánh ngang với màu xanh lam và vượt xa màu vàng. Dân làng hiểu biết hạn hẹp nên phát ngôn bừa bãi là điều bình thường không trách họ.
"Tỷ tỷ! Tư chất không tồi nhỉ." Thấy Diễm bước xuống, Long nói.
"Đệ đệ cũng đâu có vừa!" Diễm vỗ vai Long nói.
Với những lời trào phúng của thiên hạ, Long đã nghe quá nhiều nên hắn chẳng bận tâm tới. Tối hôm đó, sau khi dùng bữa tối xong thì Hạ Phương nằm ôm hai con vào lòng và thủ thỉ : " Mẹ biết hai con chịu nhiều thiệt thòi khi sống với cha mẹ, bị nghe nhiều lời đàm tiếu không hay nhưng hai con phải luôn nhớ ràng cha Điền là cha của các con, rõ chưa?"
"Rõ ạ!" Long cùng Diễm, hai đứa bé xinh xắn đáng yêu cùng gật đầu ngoan ngoãn nói.
Ngắm hai đứa trẻ đẹp như trong tranh, Hạ Phương đôi mắt nhòe đi vì lệ. Nếu sinh ra trong một gia đình tốt hơn có thể chúng đã là tiểu thư cậu chủ rồi.
Sáng hôm sau, người chịu trách nhiệm lập danh sách những đứa trẻ đủ tiêu chuẩn đi học tới nhà Long gặp trực tiếp mẹ hắn bàn bạc một số chuyện.
Sau đó dán danh sách tại một chiếc thuyền rồi rời đi, dân làng háo hức đổ xô ra xem con mình có được đi học hay không thì ngạc nhiên với hai cái tên đứng đầu danh sách là Lực Bảo Long và Lực Bảo Diễm.
"Ơ sao hai đứa này lại có tên trên này?"
"Chắc chắn là gian lận!"
"Đút tiền thì đúng!"
"Nhà nó nghèo bỏ bà, làm gì có tiền mà đút?"
Một người ghét Điền từ nhỏ, đứng xỏ tai túi quần ung dung nói : " Tất nhiên nhà nó không có tiền, nhưng vợ nó có...haha."
"Là sao chưa hiểu?" Một vài người chậm tiêu hỏi.
Đúng lúc này, Hạ Phương dắt Long cùng Diễm tới xem danh sách thì người kia cố tình nói lớn cho tất cả nghe thấy : " Còn phải hỏi sao? Muốn con mình từ phế vật chui lên top 1 danh sách thì mẹ nó phải dạng chân ra với thằng ghi danh sách chứ sao nữa!"
Câu nói lớn quá, đủ cho tất cả mọi người đều nghe được mà hiểu ra tên đó muốn ám chỉ ai. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Hạ Phương cùng hai con của nàng.
Nàng hiền lành chứ không ngu ngốc, liền lên tiếng : " Mấy người định ám chỉ tôi làm cái trò hèn hạ đó sao?"
Cái gã xúc phạm nàng cười khanh khách, bước tới nói : " Nói vu vơ vậy thôi, mà chắc là đúng vậy đấy."
"Ngươi....!" Uất ức, Hạ Phương đưa tay lên định tát vào bản mặt đáng ghét của tên đó nhưng nàng yếu hơn so với hắn nên bị hắn nắm được tay rồi giở trò sàm sỡ.
"Ối, tay mịn thế nhỉ, da mặt cũng khá đẹp. Chắc là tên hôm qua thích lắm nhỉ...kha kha....đồ đàn bà hư hỏng." mắng rồi, hắn hất tay làm nàng té ra sau.
"Mẹ!" Long và Diễm chạy tới đỡ lo lắng gọi.
"Ngươi có tư cách gì đánh giá tôi hư hỏng?" Hạ Phương ứa nước mắt tủi nhục nói.
"Tư cách sao? Xuất thân bí ẩn, bụng mang dạ chửa tới làng này rồi kiếm đại thằng Điền làm chồng để che giấu quá khứ dơ bẩn. Tại Linh Giới này thì tội đó lớn hơn cả tội giết người đó!"
"Mày sủa đủ chưa?"
Người mắng là Long, hắn nãy giờ đã chịu đựng quá đủ rồi. Buông lời xúc phạm một phụ nữ đã không tốt, lại còn là mẹ của cái thân thể này nên hắn càng tức hơn như chính mẹ ruột hắn bị chửi. Mặc cho Diễm có ngăn cản nhưng Long vẫn đứng ra bảo vệ mẹ mình mà buông lời hỗn láo.
Bị một thằng nhóc 4 tuổi chửi, tên kia tức điên nói : " Con của đĩ thì cũng chẳng ra gì, chi bằng tao thay thằng Điền dạy dỗ mày một trận."
Long trợn mắt, tức giận hỏi : " Mày nói ai là đĩ?"
"Ranh con không biết trên dưới, để tao vả vỡ mồm mày." tên đó xoắn tay áo lên hùng hổ bước tới gần Long mà không ai ngăn cản vì trước giờ họ đâu có coi 3 mẹ con nhà hắn ra gì. Ngoại trừ vị thầy lang tốt bụng kia thấy vậy bèn ra ngăn cản nhưng bị những người dân trong làng túm lại không cho ra.
"Đừng đánh con ta!" Hạ Phương thốt lên rồi định chạy tới nhưng bị Diễm giữ lại và nói nhỏ : " Mẹ cứ mặc đệ ấy! Có lẽ đệ ấy phải trải qua những việc thế này mới trưởng thành được."
Câu nói đó một đứa trẻ 4 tuổi không thể đủ suy nghĩ để nói ra, Hạ Phương nhìn con gái mình bằng ánh mắt khó tin. Sau đó nhìn sang Long.
"Mẹ đĩ con cũng chỉ là phế vật thôi!" kẻ kia đưa tay định xóc cổ Long lên rồi mắng chửi thì chợt có một luồng linh lực kinh khủng tỏa ra từ người Long làm hắn bật ngửa ra sau trượt dài trên mặt đất.
"Cái...cái gì vừa xảy ra vậy?" dân làng được một phen kinh ngạc và hốt hoảng khi cảm nhận được luồng linh lực mạnh mẽ kia phóng ra khắp thân thể Long.
Còn cái kẻ đang lăng mạ Hạ Phương thì đau nhói ôm ngực không tin mà thốt lên :
"mày...mày...mày...hự!"
Lời chưa ra khỏi miệng, một tia sét màu xanh lam phóng tới cắm vào vai hắn rồi ghim cả cơ thể lên chiếc thuyền phía sau. Tất cả chỉ xảy ra trong chưa đầy một giây khiến dân làng một phen nữa bàng hoàng.
Sức mạnh của Long khi ở trái đất vẫn được giữ nguyên trong linh hồn hắn, đến khi nhập vào thân xác này thì tương ứng với Linh Úy ba sao, mạnh nhất làng chài lúc này.
Hắn tạo ra thêm một tia sét nữa rồi bước tới vị trí tên đó bị ghim lên thuyền nói giọng trào phúng : " Nãy còn mạnh mồm lắm nhỉ? Giờ xem cái mồm còn nói được nữa không?"
Dứt câu, Long nhảy lên nắm đầu tên đó rồi dùng tia sét kia rạch cái miệng tên đó rộng đến tai trong tiếng kêu gào đau đớn của hắn. Sau đó kéo lưỡi hắn ra rồi cắt đứt ném ra giữa khoảng sân cho mọi người nhìn thấy, Long đấm cho tên đó bất tỉnh để không phải nghe hắn kêu gào sau đó trước những ánh mắt khiếp sợ của dân làng hắn tuyên bố : " Đây là kết cục cho những kẻ buông lời xúc phạm mẹ ta! Nếu ai có ý định đó nhìn nhìn hắn là liệu."
Nói rồi Long nhảy xuống rồi thu lại tia sét vừa phóng ra làm tên kia rơi xuống đất máu me be bét. Hắn đưa mẹ cùng tỷ tỷ trở về và sẵn sàng cho ngày mai lên đường nhập học mặc kệ dân làng có nói gì về hắn.
Về tới nhà, Hạ Phương ôm lấy hai con mà khóc nấc lên nói : " huhu...mẹ xin lỗi các con."
"Mẹ không có lỗi! Nếu chúng còn mở miệng nói những câu tương tự thì con sẽ cắt lưỡi chúng." Long an ủi nàng, Hạ Phương lau nước mắt nói : " Con không được làm như vậy nữa, tôi họ lắm con."
"Hừm! Mẹ quá lương thiện." Diễm bĩu thôi nói.
Long đặt tay lên má Hạ Phương, ánh mắt đầy chiến ý : " Bọn họ nói nhẹ không nghe, phải dùng sức mạnh áp đảo để cho họ thấy rằng chúng ta không dễ bắt nạt. Ngày mai con đi rồi mẹ nhớ không được để họ ức hiếp nữa, nếu họ làm quá thì con sẽ về chu di tam tộc bọn họ."
"Thôi thôi mẹ xin! Chỉ cần con ngoan ngoãn vâng lời là mẹ vui rồi, nào mau chuẩn bị để ngày mai lên đường."
Sáng hôm sau, một chiếc xe do linh mã kéo tới cùng người hôm trước viết danh sách tới đón những đứa trẻ tới trường. Là học bán trú nên phải 1 năm sau chúng mới được về nhà gặp cha mẹ một lần, hoặc cha mẹ có thể tới thăm nhưng rất ít.
Chia tay Hạ Phương, Long cùng Diễm lên xe rồi ra dần khỏi ngôi làng chài nghèo đói. Kể từ đó, dân làng không còn ai dám buông lời hạ nhục với mẹ hắn. Hạ Phương thì vẫn vậy, ở nhà lủi thủi một mình đến tối chờ chồng đánh cá về mới vui vẻ lên, cuộc sống êm đềm trôi qua như vậy...
Còn về phần Long và Diễm, được đưa tới một ngôi trường khang trang rộng lớn. Chỉ có hai đứa thôi bởi những đứa trẻ cùng làng chài đều bị đưa tới trường cùi hơn.
Học Viện Thiên Vương - nơi mà mọi điều không thể thành có thể.
Đập vào mắt Long là tấm bảng bự chà bá ghi câu sờ lâu gừn của học viện này. Là học viện danh tiếng nhất phía bắc của Đại Việt Đế Quốc tại Linh Giới.
Học Viện Thiên Vương chuyên đào tạo những thành phần bất hảo, coi trời bằng vung trở thành những thanh niên nghiêm túc, gương mẫu có tài cho đất nước. Những học viên vào đây rồi sẽ được miễn toàn bộ học phí và được cung cấp môi trường đào tạo phát triển tốt nhất.
Học Viện Thiên Vương chia làm 3 khu chính với điều kiện là tương đương nhau là khu cấp 1, cấp 2 và cấp 3. Long cùng Diễm vào khu cấp 1. Tuy bị chia làm 3 rồi nhưng phải công nhận học viện này khủng khiếp về quy mô. Long đi mỏi chân mới tới khu dành cho học viên mới nhập học, có danh sách từ trước nên chỉ việc tới lấy đồng phục và phòng kí túc là xong.
Khu cấp 1 không phân chia nam nữ nên khu kí túc xá mỗi phòng sẽ có 4 người gồm 2 nam 2 nữ, Long và Diễm được ghép chung với một cặp sinh đôi khác cũng là một trai một gái. Họ là hai anh em tên là Xuân Kiên và Xuân Mai, cũng rất trai xinh gái đẹp.
Sau khi nhận phòng thì sẽ làm quen nhau theo nghi thức của trẻ con mẫu giáo, phải ôm nhau một cái rồi giới thiệu bản thân. Long thấy hắn thật đần khi làm mấy việc đó.
Mặc bộ đồng phục mới rồi đứng trước gương, Long và Diễm tạo dáng sao cho sang chảnh nhất rồi cười khúc khích. Bộ đồ này quá ư là hợp với dáng của cả hai, lại thêm phần giống nhau như đúc nên rất dễ bị nhầm lẫn nếu Long cũng để tóc dài nhữ Diễm.
" Đệ Đệ ngoan! Từ giờ ta sẽ bảo kê đệ, có ai ức hiếp cứ méc tỷ đây hehe." Diễm vỗ vai Long nói.
"E hèm! Cũng được, tỷ tỷ có lòng thì đệ đây xin có dạ...haha."
Hai anh em Xuân Kiên và Xuân Mai cũng vừa thay đồng phục xong nhưng còn bỡ ngỡ đúng lứa tuổi chứ không dở dở hâm hâm như Long và Diễm.
Cuộc sống mới bắt đầu....