Ánh Trăng Sáng Thay Thế Của Nam Chính Cặn Bã
Chương 14 : Lấy lòng
Ngày đăng: 20:34 26/05/20
Edit: Tiểu Màn Thầu
Trong điện thoại, thanh âm nhẹ nhàng dễ nghe của Kiều Tịnh truyền ra:
" Thẩm tổng đại nhân, có phải vẫn đang tăng ca không? Em đang đứng dưới công ty của các anh, còn mang chút điểm tâm vừa làm xong đến cho anh."
Kiều Tịnh nhìn bốn phía, ngữ khí mềm mại, nũng nịu nói: " Anh có thể xuống đón em không?"
Kiều Tịnh là người miền Nam, ngữ khí khi làm nũng cũng mềm như bông, mang theo giọng điệu đặc biệt của người miền Nam.
Thẩm Luân nghe vậy, dường như trong lòng như có một bàn chải nhỏ nhẹ nhàng lướt qua, ánh mắt hơi loé lên. Sau một lúc, ngữ khí cứng rắng, thấp giọng nói: " Em lên đi, sẽ không có ai ngăn cản em đâu."
Cúp điện thoại, Kiều Tịnh nửa tin nửa ngờ bước vào công ty. Trong đại sảnh xa hoa của của công ty, có máy quét vân tay, cô chần chừ bước đến. Người bảo an đứng bên cạnh cửa, lễ phép nói: " Là Kiều tiểu thư phải không?"
Kiều Tịnh gật đầu, lấy khẩu trang che kín mít. Bảo an cười nói: " Mời cô đi lối này."
Anh ta dẫn Kiều Tịnh đến trước thang máy dành cho VIP, bảo an đích thân nhấn số tầng cho cô, mời cô vào.
Kiều Tịnh mắt thấy số tầng vẫn không ngừng nhảy lên, thẳng đến hơn tầng 60 mới ngừng lại, cửa thang máy mở ra, bên ngoài trải thảm cao cấp, trang trí cực kỳ hiện đại, hai bên vách là cửa sổ thủy tinh, có thể nhìn thấy cảnh đêm phồn hoa ở bên ngoài.
Kiều Tịnh có chút chấn động, theo bản năng chân chợt mềm nhũn. Cô không sợ độ cao nhưng chân vẫn không thể cử động, không biết Thẩm Luân làm sao có thể mỗi ngày làm việc ở nơi cao như vậy, chẳng lẽ nam chính và người bình thường không giống nhau?
Vương Hiểu ánh mắt sáng ngời, ân cần nói: " Kiều tiểu thư, cô ngụy trang thế này thiếu chút nữa tôi không thể nhận ra."
Tầng lầu này, cô chỉ nhìn thấy Vương Hiểu, vì thế mới hạ khẩu trang xuống, nhàn nhạt nói: " Thẩm Luân đang ở đâu?"
" Bên này, Kiều tiểu thư đi bên này."
Vương Hiểu dẫn đường, mở cánh cửa đang đóng chặt, Kiều Tịnh cảm ơn anh ta, bước vào phòng, lại đưa tay đóng cửa lại.
Phía đối diện, Thẩm Luân tựa lưng vào ghế gần cửa sổ rộng lớn, ngồi trước bàn làm việc, nghe thấy động tĩnh, đôi con ngươi sắc bén khẽ nâng lên nhìn cô một cái: " Sao em lại đến đây?"
" Em sợ anh đói bụng."
" Vậy sao," Kiều Tịnh mất mát nói: " Em còn nghĩ rằng anh không thích bánh em làm đấy chứ!"
Thẩm Luân nhấp môi, không hé răng. Kiều Tịnh lại chấn chỉnh tinh thần, mỉm cười nói: " Chúng ta đi đâu dùng bữa?"
" Em muốn ăn món gì?"
" À, nhà hàng lần trước ăn cũng không tồi."
Thẩm Luân liếc mắt nhìn cô, cô cũng mỉm cười nhìn lại, trong lòng rục rịch, Thẩm Luân nhìn phía trước, nói: " Không phải em nói thức ăn ở đó ăn không no sao, đổi nhà hàng khác đi."
Lúc này, Kiều Tịnh có chút ngạc nhiên. Loại yêu cầu này, theo lý thuyết, chẳng phải Thẩm Luân sẽ không cự tuyệt?
Cuối cùng, hai người đi đến một nhà hàng chuyên về món Tây, Kiều Tịnh ăn uống no say, Thẩm Luân lại đưa cô trở về chung cư nghỉ ngơi. Theo thường lệ, Thẩm Luân sẽ không ở lại qua đêm, cô nhìn anh lái xe rời đi, trên khoé môi xuất hiện ý cười.
Buổi trưa hôm sau, Kiều Tịnh liền nhận được điện thoại của Hoàng tỷ, bảo cô ngày mai đi tham gia thử vai của đoàn phim [ Thịnh Đường].
Trong lòng Kiều Tịnh hiểu rõ, khẳng định cái bánh ngọt hôm qua đã có hiệu quả.
Thẩm Luân thật sự rất hiểu chuyện, rất biết phối hợp nha! Cần phải tỏ lòng biết ơn một chút ~
Vì thế, buổi trưa Kiều Tịnh lại làm bánh, cuối cùng cũng làm ra được một cái bánh kem giống bên ngoài, muốn đem đến tặng Thẩm Luân. Lần này, cô không đi đến tập đoàn Thẩm Thị để tìm anh nữa, mà tìm công ty chuyển phát nhanh đưa đến.
Gần lúc tan làm, Vương Hiểu cầm một hộp bánh ngọt gõ cửa văn phòng của tổng giám đốc.
Nhìn cách đóng gói quen thuộc, hương vị cũng quen thuộc, nhưng hương vị so với ngày hôm qua đã tốt hơn rất nhiều, Thẩm Luân miễn cưỡng ăn một miếng, bật cười lẩm bẩm: " Cũng không tệ lắm, đã có tiến bộ."
Vương Hiểu còn tưởng rằng bản thân mình sinh ra ảo giác, Thẩm tổng thế mà lại tươi cười với một hộp bánh ngọt.
—————//—-//————-
* Editor: Làm chương này mà thấy chị Tịnh thật là cao tay, chỉ với cái bánh ngọt mà đã khiến anh Thẩm phải e sợ rồi 😌😌 Con đường ngược anh Thẩm đã không còn xa 😂😂