Anne Tóc Đỏ Dưới Chái Nhà Xanh

Chương 7 : Anne Cầu Kinh

Ngày đăng: 11:53 19/04/20


Tối đó khi đưa Anne đi ngủ, bà Marilla nghiêm khắc dặn dò:



"Anne, ta để ý thấy tối qua con vứt quần áo vung vãi khắp sàn khi cởi ra. Đó là một thói quen rất không ngăn nắp mà ta không thể chấp nhận được. Ngay khi cởi bất cứ món quần áo nào ra thì phải gấp gọn gàng lại rồi đặt lên ghế. Ta không ưa những bé gái không ngăn nắp."



"Tối qua con quá đau khổ nên chẳng thể nghĩ gì về quần áo của mình nữa." Anne nói. "Tối nay con sẽ gấp gọn gàng. Ở trại họ luôn bắt tụi con làm vậy. Tuy vậy, đôi khi con cũng quên mất, con quá vội chui lên gường, thoải mái và yên tĩnh, sau đó tưởng tượng về mọi thứ."



"Con sẽ phải nhớ tốt hơn một chút chừng nào con còn ở đây," bà Marilla cảnh cáo. "Nào, trông khá hơn rồi đấy. Bây giờ thì cầu nguyện rồi đi ngủ đi."



"Con chưa bao giờ cầu nguyện" Anne tuyên bố.



"Sao, Anne, ý con là gì? Con chưa bao giờ được dạy phải cầu nguyện à? Chúa luôn muốn các bé gái cầu nguyện. Con không biết Chúa là ai à, Anne?"



"Chúa là một linh hồn, vô hạn, vĩnh hằng và bất biến, hiện thân của ông ấy, trí tuệ, quyền lực, sự thần thánh, công bằng, cái thiện và sự thật," Anne trả lời liến thoắng.



Bà Marilla có vẻ nhẹ cả người.
"Con làm đúng rồi chứ ạ?" con bé vừa đứng dậy vừa háo hức hỏi "Con có thể làm cho nó hoa mĩ hơn nếu có thêm thời gian suy nghĩ"



Bà Marilla tội nghiệp chỉ có thể giữ cho mình không bất tỉnh nhân sự nhờ nhớ ra rằng đây không phải sự thiếu tôn kính mà chỉ là do Anne thiếu thốn sự quan tâm dạy dỗ về mặt tinh thần nên phần nào đã dẫn đến lời cầu xin bất thường này. Bà đắp chăn cho nó, thề trong lòng rằng ngay ngày mai con bé phải được dạy cầu nguyện, và bà đang dợm bước mang theo cây đèn rời khỏi phòng thì Anne gọi với sau lưng



"Con chỉ vừa nghĩ ra thôi. Con lẽ ra phải nói "Amen" thay vì "Ngài tôn kính", phải không ạ? Như mấy thầy tu vẫn nói. Con quên mất, nhưng con cảm thấy lời cầu nguyện phải kết thúc kiểu cách gì đó, nên con thêm mấy chữ đó vào. Bác nghĩ như vậy có khác biệt gì không ạ?



"Ta... ta nghĩ không khác gì cả" bà Marilla nói. "Giò thì đi ngủ như một đứa trẻ ngoan đi. Ngủ ngon"



"Tối nay con có thể ngủ ngon với đúng ý đó" Anne nói, cuộn tròn thoải mái giữa đống gối của mình.



Bà Marilla vào bếp, dằn mạnh cây đèn cầy xuống bàn và trừng trừng nhìn ông Matthew.



"Matthew Cuthbert, đã đến lúc phải có người nhận nuôi và dạy đỗ đứa trẻ đó. Nó gần như là một kẻ ngoại đạo một trăm phần trăm. Anh có tin nổi là từ trước tới giờ nó chưa bao giờ cầu nguyện không? Ngày mai em sẽ sai nó đến nhà mục sư để mượn Kinh thánh. Con bé cũng nên đến trường Chủ nhật ngay khi em may xong vài bộ quần áo phù hợp cho nó. Em thấy trước là mình sẽ có khối chuyện phải làm đây. Thôi được rồi, được rồi, chúng ta đâu thể tồn tại trong thế giới này mà không gánh phần rắc rối của mình. Tính cho đến nay em đã có một cuộc sống khá nhàn hạ, nhưng cuối cùng đến lượt em rồi, và em đoán mình sẽ phải cố gắng hết sức thôi."