Anne Tóc Đỏ Dưới Mái Nhà Bạch Dương

Chương 16 :

Ngày đăng: 16:07 19/04/20


Buổi sáng thứ Bảy quay cuồng với vô số việc cần chuẩn bị vào phút cuối. Anne, quấn mình trong một chiếc tạp dề của bà Nelson, loay hoay trong bếp giúp Nora làm món rau trộn. Nora lúc nào cũng xù lông nhím, rõ ràng là hối hận, đúng như chị đã báo trước, vì đã tâm sự bí mật của mình vào đêm qua.



“Chúng tôi sẽ rã rời suốt cả tháng cho coi,” chị cáu kỉnh, “và ba cũng không hẳn đủ sức chi trả cho những trò phô trương phù phiếm này. Nhưng Sally nằng nặc đòi bằng được cái nó gọi là ‘đám cưới trong mơ’ và ba đã chiều theo. Ba lúc nào cũng nuông chiều nó.”



“Hậm hực và ghen tị,” bà dì Mèo Già nhận xét, bà ta bất ngờ thò đầu ra khỏi kho thực phẩm, nơi bà ta đã khiến bà Nelson phát cuồng với hết tôi hy vọng thế này đến tôi hy vọng thế kia.



“Bà ta nói đúng đấy,” Nora chua chát nói với Anne. Khá là đúng. Tôi quả thực đầy hậm hực và ghen tị… nhìn người ta vui vẻ tôi cũng thấy phát ghét nữa là. Nhưng dù sao thì tôi cũng không thấy áy náy khi tát thẳng vào mặt Jud Taylor đêm qua. Tôi chỉ tiếc là không tiện thể bẻ vẹo luôn mũi hắn. Ôi dào, thế là xong món rau trộn. Trông chúng đẹp thật. Ngày thường thì tôi cũng thích trang trí hoa hòe hoa sói lắm. Ôi, dù sao chăng nữa, tôi cũng hy vọng mọi chuyện sẽ diễn ra suôn sẻ cho Sally. Tôi cho rằng tôi quả thực có thương nó, mặc cho mọi chuyện, dẫu sao bây giờ tôi cảm thấy mình căm ghét mọi người, và nhất là Jim Wilcox.”



“Ôi, ta chỉ hy vọng là chú rể sẽ không bị mất tích ngay trước buổi lễ,” giọng bi thảm của bà dì Mèo Già chuồi ra khỏi kho thực phẩm. “Austin Creed đã làm thế đấy. Chỉ là hắn quên mất hôm ấy là ngày hắn kết hôn. Đám nhà Creed trí nhớ lúc nào cũng kém, nhưng ta thấy quên thế thì quá đáng thật.”



Hai cô gái nhìn nhau rồi phá lên cười. Khuôn mặt của Nora hoàn toàn thay đổi khi chị cười… sáng bừng lên… rực rỡ… giãn ra. Và rồi có ai đó gọi chị thông báo rằng Barnabas ói ra trên cầu thang… chắc là do ăn quá nhiều gan gà. Nora chạy vội ra để giải quyết hậu quả, còn bà dì Mèo Già bước ra khỏi kho thực phẩm, hy vọng rằng bánh cưới sẽ không biến mất như trong đám cưới của Alma Clark mười năm trước.



Vào buổi trưa, tất cả mọi thứ đã sẵn sàng không chê vào đâu được… bàn ăn đã được bày biện xong, giường ngủ được trang trí đẹp đẽ, giỏ hoa đặt khắp nơi; và trong gian phòng lớn phía Bắc ở tầng trên, Sally và ba cô phù dâu đang hồi hộp trong bộ váy lộng lẫy. Anne, với mũ và váy màu xanh sông Nile, ngắm mình trong gương, và ước gì Gilbert có thể nhìn thấy mình lúc này.



“Trông cô đẹp tuyệt,” Nora nhận xét có chút ghen tị.



“Chị cũng đẹp lắm mà, Nora. Chiếc váy tơ màu xanh khói và chiếc mũ đẹp như mơ kia tôn lên mái tóc óng ả và đôi mắt xanh lơ của chị.”



“Chẳng có ai quan tâm đến vẻ ngoài của tôi cả,” Nora cay đắng nói. “Ôi dào, nhìn nụ cười nhăn răng của tôi này, Anne. Tôi nghĩ mình không nên mang bộ mặt thần chết trong buổi tiệc. Rốt cuộc thì tôi lại là người chơi Hành khúc đám cưới… Vera đột nhiên lại nhức đầu khủng khiếp. Tôi cảm thấy mình thích hợp chơi bản Hành khúc đám ma hơn, đúng như lời tiên tri của bà dì Mèo Già.”



Bà dì Mèo Già, lang thang khắp nơi suốt buổi sáng với bộ váy ngủ chẳng mấy sạch sẽ và ‘mũ khuê phòng’ nhăn nhúm, làm quẩn chân mọi người, bây giờ xuất hiện một cách lộng lẫy trong bộ váy lụa sọc nâu sẫm, và nhắc Sally rằng một bên tay áo của cô nàng không vừa, bà hy vọng rằng váy lót sẽ không thò ra ngoài váy cưới của cô nàng như hồi đám cưới của Annie Crewson. Bà Nelson bước vào và òa lên khóc vì Sally trông thật đáng yêu trong chiếc váy cưới.



“Nào, nào, đừng có cảm tính quá thế, Jane,” bà dì Mèo Già an ủi. “Cháu vẫn còn có một cô con gái mà… và nói chung rất có thể sẽ luôn giữ nó bên mình. Nước mắt không phải là điềm may cho đám cưới đâu. Ôi dào, ta chỉ hy vọng không ai lăn đùng ra chết như ông chú Cromwell trong đám cưới của Roberta Pringle, đúng lúc đang làm lễ nữa chứ. Cô dâu nằm liệt giường hai tuần vì quá sốc.”



Sau lời tiễn đưa đầy ấn tượng này, họ nhà gái đi xuống lầu, theo giai điệu của bản Hành khúc đám cưới có phần dữ dội của Nora, và Sally và Gordon đã kết hôn mà không bỏ quên nhẫn hay có ai lăn đùng ra chết. Đó đúng là buổi tiệc cưới tuyệt vời và ngay cả bà dì Mèo Già cũng quên đi nỗi lo về vũ trụ trong một vài phút, “Nói cho cùng,” bà khích lệ Sally sau đó, “dẫu cuộc sống gia đình của mi không quá hạnh phúc thì cuộc sống độc thân dám còn tệ hơn.” Một mình Nora vẫn tiếp tục hậm hực ngồi trên ghế trước đàn piano, nhưng cuối cùng chị cũng tiến lại gần ôm siết lấy Sally trong tấm khăn voan.



“Thế là xong,” Nora thốt lên đầy mệt mỏi, khi bữa tối đã chấm dứt, họ nhà gái và phần lớn khách khứa đã ra về. Chị nhìn quanh gian phòng vắng tanh và hỗn độn như cảnh tượng thường thấy sau các bữa tiệc… một đóa hoa cài tả tơi bẹp gí trên sàn nhà… ghế nằm chỏng chơ… một dải ren bị xé rách… hai chiếc khăn tay đánh rơi… những mẩu bánh bọn trẻ vứt bừa… một vết sẫm trên nền nhà, vệt nước đổ từ một chiếc bình mà bà dì Mèo Già làm rơi trong phòng dành cho khách.



“Tôi phải dọn sạch đống lộn xộn này mới được,” Nora gay gắt. “Vẫn còn khá nhiều người trong đám trẻ chờ tàu thủy, và một số định ở lại đến tận chủ nhật. Bọn họ định sẽ nhóm lửa ngoài bãi biển và tổ chức vũ hội trên đá dưới trăng. Cô có thể tưởng tượng được tôi cảm thấy thế nào về khiêu vũ dưới ánh trăng rồi đấy. Tôi chỉ muốn chui vào giường và òa khóc thôi.”


“Cưới ư!” Jim gào lên điên tiết. “Cả đời tôi chỉ ước ao cưới được cô ta... chẳng cần điều gì hơn thế!”



“Vậy sao trước giờ anh chẳng chịu hỏi tôi?” Nora quay phắt lại đối diện với anh ta.



“Hỏi cô ư? Cô sỉ nhục, lờ tịt và chế giễu tôi suốt nhiều năm qua. Không biết bao lần cô đã vượt quá giới hạn chỉ để cho tôi thấy cô coi thường tôi ra sao. Tôi cho rằng có hỏi cô thì cũng chẳng ích lợi gì. Và rồi tháng Giêng năm ngoái cô bảo rằng...”



“Anh khiêu khích tôi, dẫn dắt để tôi nói thế...”



“Tôi khiêu khích cô! Nghe hay đấy! Cô gây sự với tôi chỉ để tống khứ tôi đi mà thôi...”



“Tôi không... tôi...”



“Và rồi tôi quá ngốc nghếch đến mức vắt giò lên cổ chạy đến đây ngay giữa đêm khuya khoắt, bởi tôi tưởng cô đặt đèn hiệu riêng của chúng mình lên cửa sổ và cần đến tôi! Hỏi cưới cô ư! Ôi dào, bây giờ tôi sẽ hỏi cưới cô một lần cho xong, và cô tha hồ tận hưởng niềm vui từ chối tôi trước đám đông. Nora Edith Nelson, em đồng ý làm vợ tôi không?”



“Ôi, sao lại không... sao lại không!” Nora kêu lên không chút xấu hổ, đến mức Barnabas cũng phải đỏ mặt giùm.



Jim nhìn chị với vẻ không sao tin nổi... rồi chồm tới bên chị. Có lẽ mũi của chị đã ngừng chảy máu... có lẽ vẫn chưa. Chẳng quan trọng gì.



“Ta cho rằng các anh chị quên mất hôm nay là ngày Chủ nhật đấy,” bà dì Mèo Già nhận xét, chính bà cũng mới nhớ ra điều này . “Ta sẵn sàng dùng một tách trà nếu có ai chịu khó đi pha. Ta không quen với kiểu bày tỏ tình cảm thế này. Ta chỉ hy vọng là Nora đáng thương cuối cùng cũng thực sự tóm được anh ta. Ít ra thì con bé cũng có đầy đủ nhân chứng.”



Bọn họ đi vào nhà bếp, sau khi bình tĩnh lại, bà Nelson pha trà cho mọi người... tất cả ngoài trừ Jim và Nora, chàng và nàng tiếp tục ẩn mình trong phòng đọc sách với Barbabas làm người giám hộ. Đến sáng Anne mới nhìn thấy Nora... một Nora hoàn toàn khác, trẻ ra đến mười tuổi, mặt đỏ bừng hạnh phúc.



“Nhờ cả vào cô đấy, Anne ạ. Nếu cô không đặt ngọn đèn ở đó... dẫu trong hai phút rưỡi tối qua, tôi đã sẵn sàng nhai xương cô!”



“Thế mà mình lại ngủ say như chết ấy,” Tommy Nelson rên rỉ với trái tim tan vỡ.



Nhưng lời cuối cùng thuộc về bà dì Mèo Già.



“Ôi dào, ta chỉ hy vọng rằng chúng sẽ không rơi vào cảnh cưới vội rồi hối hận dài dài.”