Anne Tóc Đỏ Dưới Mái Nhà Bạch Dương
Chương 34 :
Ngày đăng: 16:07 19/04/20
Ông Grand trình bày xong xuôi mọi vấn đề của mình và chào ra về. Anne đứng một lúc trên phiến đá trước cửa ra vào, băn khoăn lo lắng không biết lấy đâu ra tiền để trang trải các chi phí. Một người phụ nữ bừng bừng lửa giận đang từ đầu phố tiến đến cổng nhà, tay dắt theo một con bé đang nức nở bi thương.
“Cô Raymond đâu rồi, cô Shirley?” Bà Trent hỏi.
“Chị Raymond đang…”
“Tôi phải gặp cô Raymond cho bằng được. Cô ta sẽ phải tận mắt chứng kiến lũ con cô ta đã làm gì với Ivy ngây thơ, tội nghiệp, bất lực. Nhìn con bé mà xem, cô Shirley… nhìn con bé mà xem!”
“Ôi, chị Trent này… tôi rất xin lỗi! Đó là lỗi của tôi. Chị Raymond đang đi vắng… và tôi đã hứa sẽ trông chừng bọn trẻ… nhưng ông Grand đến…”
“Không, nào có phải lỗi của cô đâu, cô Shirley. Tôi không trách cô đâu. Ai mà xoay xở nổi với bọn nhóc quỷ sứ đó chứ. Cả cái phố này biết thừa bọn nó rồi. Nếu cô Raymond không có ở đây, vậy thì tôi có ở lại cũng chẳng nghĩa lý gì. Tôi đành dẫn đứa con đáng thương của tôi về nhà vậy. Nhưng cô Raymond sẽ phải nghe kể về chuyện này… thực tình, cô ta sẽ phải nghe kể thôi… nghe nó kìa, cô Shirley. Bọn chúng đang choảng nhau tơi bời đấy à?”
“Nó” ở đây là một tràng gào rú, hú hét, la ó vọng từ trên tầng xuống. Anne chạy lên tầng lầu. Trên sàn hành lang là một khối người đang cào cấu, cắn xé, quằn quại, vặn vẹo. Anne chật vật tách hai anh em sinh đôi ra, và mỗi tay túm chặt vai một đứa mặc cho chúng không ngừng giãy giụa, cô gạn hỏi xem làm sao mà lại có cái lối cư xử như thế này.
“Nó nói cháu sẽ phải làm bồ của Ivy Trent,” Gerald gầm gừ.
“Anh chả phải làm thế còn gì,” Geraldine gào lên.
“Tao sẽ không thế!”
“Anh sẽ phải thế!”
“Mấy nhóc!” Anne nói. Có gì đó trong giọng cô đã dập tắt mọi phản kháng của hai đứa trẻ. Hai anh em sinh đôi ngước mắt sang cô và nhìn thấy hình ảnh một cô Shirley hoàn toàn khác. Lần đầu tiên trong cuộc đời non trẻ của mình, chúng cảm thấy tác động mạnh mẽ của uy quyền.
“Cháu, Geraldine,” Anne bình tĩnh nói, “đi lên giường ngủ hai tiếng đi. Trong lúc đó, Gerald, cháu sẽ ở trong phòng để đồ ngoài hành lang. Không tranh cãi gì hết. Các cháu đã cư xử quá mức tồi tệ và cần phải bị phạt. Mẹ các cháu đã giao các cháu cho cô trông nom và các cháu sẽ phải nghe lời cô.”
“Vậy thì phạt chung chúng cháu đi ạ,” Geraldine vừa nói vừa òa khóc.
“Cháu thích cô hơn bà Prouty nhiều.”
“Ôi, chưa bao giờ nhiều đến thế đâu ạ,” Geraldine nói.
“Cô sẽ đưa chúng cháu vào trong một câu chuyện chứ ạ?” Gerald mè nheo.
“Ôi, cô làm thế đi ạ,” Geraldine nói.
“Tôi tin là cô có ý tốt thôi,” bà Raymond rụt rè nói.
“Cảm ơn bà,” Anne nói giọng lạnh băng, cố gắng thoát khỏi vòng tay siết chặt của hai anh em sinh đôi.
“Ôi, xin đừng vì chuyện này mà bất hòa với nhau được không,” bà Raymond khẩn nài, đôi mắt to giàn giụa nước mắt. “Tôi không thể chịu nổi nếu gây bất hòa với ai.”
“Tất nhiên là không rồi.” Anne nói với thái độ nghiêm túc nhất của mình, mà Anne thì có thể tỏ ra vô cùng nghiêm túc. “Theo tôi thấy thì chuyện này chẳng có chút xíu gì để mà bất với hòa. Tôi nghĩ Gerald và Geraldine khá thích thú ngày hôm nay, mặc dù cô bé Ivy Trent tội nghiệp thì có lẽ khó mà có cảm giác đó được.”
Anne trở về nhà, cảm thấy mình già đi hàng bao nhiêu tuổi.
“Cứ nghĩ mà xem, thế mà mình lại còn cho rằng Davy là đứa trẻ nghịch ngợm kia đấy,” cô trầm ngâm suy nghĩ.
Cô tìm thấy Rebecca đang hái những bông păng xê cuối mùa trong vườn giữa ánh chạng vạng.
“Chị Rebecca Dew này, em vẫn thường cho rằng câu ngạn ngữ, ‘Đối với bọn trẻ con thì đừng có nghe mà hãy tận mắt nhìn’ khắt khe quá. Nhưng giờ thì em hiểu được cái lý của nó rồi.”
“Cô bé tội nghiệp. Để tôi dọn cho cô một bữa tối ngon lành nhé,” Rebecca Dew nói. Chứ chị không nói, “Tôi đã bảo cô thế còn gì.”