Anne Tóc Đỏ Dưới Mái Nhà Bạch Dương

Chương 38 :

Ngày đăng: 16:07 19/04/20


Tối hôm sau, Anne đành lên đường tới Trại Cây Du, dạo bước xuyên qua một khung cảnh như trong mơ giữa màn sương mù tháng Mười một, cảm giác nôn nao lan tỏa khắp châu thân. Đây không hẳn là một chuyến đi vui vẻ. Như Dovie đã nói, tất nhiên Franklin Westcott sẽ không giết cô. Anne không sợ bị hành hạ về mặt thể xác… dẫu rằng nếu những lời đồn đại là sự thực thì ông ta dễ có khả năng ném này ném nọ vào cô lắm. Liệu trong lúc giận dữ, ông ta có lắp bắp không nhỉ? Anne chưa từng chứng kiến người nào giận đến độ nói năng lắp bắp, và trong hình dung của cô, cảnh tượng đó chắc hẳn chẳng mấy dễ chịu. Nhưng rất có thể ông ta sẽ phô bày tài năng mỉa mai châm biếm khét tiếng của mình, mà sự mỉa mai châm biếm, dẫu ở nam hay nữ, cũng đều là thứ vũ khí khiến Anne kinh hãi. Nó luôn khiến cô tổn thương… khoét sâu vào tâm hồn cô những vết thương nhức nhối hàng tháng trời.



“Có lần dì Jamesina đã nói, ‘Nếu có thể tránh được thì đừng bao giờ đảm nhiệm vai trò người mang tin xấu,’” Anne nhớ lại. “Trong chuyện đó dì ấy cũng sáng suốt chẳng kém gì đối với những vấn đề khác. Chà, mình đến nơi rồi.”



Trại Cây Du là một ngôi nhà xây theo kiểu cổ, mỗi góc đều có một trụ tháp với mái vòm hình bát úp. Con chó ngồi trên nhịp cầu thang trên cùng bậc thềm trước cửa ra vào.



“Giống chó đó một khi đã cắn cái gì rồi thì cấm có bao giờ nhả ra khỏi miệng,” Anne nhớ lại. Cô có nên thử đi vòng sang phía cửa ngách không nhỉ? Nhưng rồi, nghĩ đến chuyện rất có thể Franklin Westcott đang quan sát cô từ ô cửa sổ. Anne gồng mình lên. Cô sẽ không đời nào cho phép ông ta đạt được niềm thỏa mãn khi chứng kiến cô sợ hãi con chó của ông ta. Một cách cương quyết, cô hất cao đầu, hùng dũng leo lên bậc thềm, bước qua con chó và nhấn chuông. Con chó chẳng buồn nhúc nhích. Khi Anne liếc mắt ra sau lưng nhìn nó, có vẻ như con chó đang ngủ rồi.



Theo thông tin nhận được, Franklin Westcott không có nhà nhưng ông sẽ về ngay thôi, vì tàu hỏa Charlottetown đã đến giờ vào ga rồi. Bà Maggie dẫn Anne vào căn phòng được bà gọi là “thư vịn” rồi để cô lại đó.



Con chó đã dậy và theo chân họ vào bên trong. Nó bước đến ngồi xuống dưới chân Anne.



Anne nhận thấy mình khá thích “thư vịn”. Đó là một căn phòng đơn sơ, vui mắt, với một ngọn lửa ấm áp bập bùng trong lò sưởi và những mảnh thảm nhỏ bằng da gấu phủ trên tấm thảm trải sàn màu đỏ đã cũ sờn. Rõ ràng Franklin Westcott rất chú tâm thỏa mãn mối quan tâm dành cho sách và tẩu thuốc.



Ngay sau đó cô nghe tiếng ông ta bước vào. Ông ta đã treo mũ và áo khoác ngoài hành lang: ông ta đứng lên ngưỡng cửa thư viện, hàng lông mày cau lại với vẻ giận dữ không hề che giấu. Anne nhớ lại ấn tượng của cô đối với ông trong lần đầu tiên gặp mặt, cảm giác ông có phần giống như một tay cướp biển lịch lãm, và giờ ấn tượng đó một lần nữa lại trở lại trong cô.



“Ồ, là cô à?” ông nói giọng hơi cộc cằn. “Hừm, cô muốn gì hả?”



Ông ta thậm chỉ còn chẳng định giơ tay ra để bắt tay với cô. So sánh cả hai, Anne thầm nghĩ rõ ràng con chó có vẻ tử tế hơn nhiều.



“Ông Westcott, trước hết mong ông hãy kiên nhẫn nghe tôi trình bày…”




“Sẽ không đâu,” Anne hứa.



Franklin Westcott lịch sự tiễn Anne ra cửa. Con chó bun nhổm dậy ngồi chồm hỗm, sủa váng lên sau lưng cô.



Lúc ra đến cửa, Franklin Westcott bỏ tẩu thuốc ra khỏi miệng rồi cầm nó gõ gõ lên vai cô.



“Hãy luôn nhớ rằng,” ông nghiêm nghị nói, “lúc nào cũng có nhiều cách để lột da một con mèo. Có thể làm sao cho con vật đó chẳng bao giờ biết được nó đã mất bộ da rồi. Nhờ cô gửi đến Rebecca Dew tình yêu mến của tôi nhé. Một bà cô tử tế, miễn là ta biết đối xử sao cho đúng cách. Và cảm ơn cô… cảm ơn cô.”



Anne cất bước về nhà, xuyên qua màn đêm êm ái, mượt mà. Sương mù đã tan, gió đã chuyển hướng và bầu trời xanh nhạt nhòa phủ một lớp sương giá.



“Người ta đã bảo mình chẳng biết gì về Franklin Westcott hết,” Anne trầm ngâm suy nghĩ. “Họ nói đúng. Mình không biết gì hết. Và ngay cả họ cũng không.”



“Ông ấy phản ứng thế nào?” Rebecca Dew háo hức hỏi. Suốt thời gian Anne đi vắng, ruột gan chị lúc nào cũng sôi lên như có lửa đốt vậy.



“Xét cho cùng thì cũng không đến nỗi tệ lắm,” Anne tâm sự. “Em nghĩ đến thời điểm thích hợp ông ấy sẽ tha thứ cho Dovie thôi.”



“Tôi chưa từng thấy ai giỏi an ủi người khác hơn cô, cô Shirley ạ,” Rebecca Dew nói giọng ngưỡng mộ. “Lúc nào cô cũng tìm ra cách.”



“Chỉ cần cố gắng ban ngày làm xong hết mọi việc thì buổi tối sẽ được nghỉ ngơi thôi,” tối đó Anne mệt mỏi dẫn lại câu nói của người xưa trong lúc leo ba bậc cầu thang lên giường nằm ngủ. “Nhưng cứ đợi cho đến khi có người nữa xin mình lời khuyên về chuyện bỏ nhà theo tiếng gọi tình yêu xem!”