Áp Đáo Bảo

Chương 11 :

Ngày đăng: 03:43 19/04/20


Sắc trời đã tối. Bên ngoài tuyết vẫn còn đang rơi, Mạc Ảnh Hàn ngồi trong xe chờ đèn đỏ.



Cột đèn đỏ ở ngã tư này chạy hơi lâu, còn chia ra nhiều loại, Mạc Ảnh Hàn ngồi trong xe, buồn chán nhìn ra ngoài cửa sổ.



Bởi vì tuyết rơi dày đặt, lúc này trên đường không có bao nhiêu người, chỉ có một vài chiếc xe chầm chậm chạy, toàn bộ Bỉ Ngạn Nhai vì trận tuyết này mà chớp mắt đã yên tĩnh đi rất nhiều. Làm mờ nhạt đi sự phồn hoa trước đó.



Vì không mấy ai ra đường, cho nên Mạc Ảnh Hàn ngồi trong xe, rất dễ dàng nhìn thấy dưới trời tuyết rơi dày đặt này Phiền Tiểu Thử lại còn ôm camera chạy loạn.



"?" Mạc Ảnh Hàn ngồi trong xe không nhịn được nhích lại gần cửa sổ hơn một chút, muốn xác nhận cái người đội bão tuyết chạy ra ngoài có đúng là Phiền Tiểu Thử hay không.



"Quả nhiên là nàng?" Xác nhận xong.



"Tiểu thư, sao vậy?" Tài xế cẩn thận hỏi.



"Không có gì, nhìn thấy người quen thôi." Ngay lúc Mạc Ảnh Hàn nói, Phiền Tiểu Thử đã rẽ vào ngã khác, biến mất ở góc đường.



"Lưu Bá."



"Tiểu thư có gì dặn dò."



"Bây giờ còn sớm, không về nhà nữa, rẽ trái đi." Mạc tiểu thư vẫn nhìn phía ngoài cửa sổ, diện vô biểu tình nói.



"Vâng, tiểu thư." Lưu Bá có một điểm khiến Mạc Ảnh Hàn vô cùng hài lòng, đó là cho đến giờ hắn đều không hỏi nhiều. Mạc Ảnh Hàn nói xong, Lưu Bá cũng cấp tốc đảo tay lái. Xe chạy đến nơi khi nãy Phiền Tiểu Thử biến mất.



Rất nhanh, Mạc Ảnh Hàn đã thấy Phiền Tiểu Thử đội tuyết.



Ra hiệu cho Lưu Bá giảm tốc độ xe, cẩn thận đi theo Phiền Tiểu Thử.



Hiển nhiên Lưu Bá cũng phát hiện ra mục đích của Mạc Ảnh Hàn, liếc mắt nhìn vào kính chiếu hậu trong xe, hỏi Mạc Ảnh Hàn: "Tiểu thư, cần sang bên đó không?" Ý là, có muốn để Phiền Tiểu Thử lên xe không.



"Không cần, chẳng phải người đặc biệt gì." Ai đó vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, lập tức mở miệng trả lời như vậy.



"..." Lưu Bá không nói gì, tiếp tục lái xe.



Tuy Lưu Bá không nói nhiều, nhưng không có nghĩa là Lưu Bá không có nghĩ cái gì. Hắn lái xe, nhìn thoáng qua Phiền Tiểu Thử ở bên ngoài, vẻ mặt sầu não.



Nếu không phải người đặc biệt gì, cần cho xe chạy chậm như thế sao? Hắn cảm thấy có chạy xe đạp cũng siêu tốc hơn bọn họ nhiều. o(╯□╰)o



Nhưng đây là ô tô có tiếng nha!



Xe còn đang thong thả chạy, Mạc Ảnh Hàn vẫn còn đang quan tâm đến Phiền Tiểu Thử ở bên ngoài.



Lưu Bá không chỉ cảm thấy tiểu thư của mình kỳ quái, mà còn cảm thấy người con gái đang đi bên ngoài càng kỳ quái hơn.




Tán tác kiền khôn vạn lý xuân.



Hốt nhiên một tối hương thanh ngát,



Bừng khắp đất trời vạn dặm xuân.



Nguồn:Đây



Khắp sân đều là bạch Mai.



Tuyết rơi đầy trời, hoa mai cả vùng.



Tuyết trắng, Mai cũng trắng.



Đều sắp khiến người không phân rõ, trắng xóa cả sân, chẳng phải tuyết, cũng chẳng phải Mai. Chỉ có thể nghe theo mùi hương nhàn nhạt tỏa khắp sân để phân biệt.



梅雪争春未肯降,



骚人搁笔费评章.



Mai tuyết tranh xuân vị khẳng hàng



Tao nhân các bút phí bình chương.



Mai, tuyết giành xuân chẳng chịu nhường,



Thi nhân đành bỏ chuyện giai chương.



梅须逊雪三分白,



雪却输梅一段香.



Mai tu tốn tuyết tam phân bạch



Tuyết khước thâu mai nhất đoạn hương.



Mai thua tuyết ấy vài phân trắng,



Tuyết hẳn nhường mai mấy bậc hương.



Phiền Tiểu Thử nhìn mảnh sân đầy bạch Mai, nói không nên lời.