Áp Đáo Bảo

Chương 22 :

Ngày đăng: 03:43 19/04/20


Phiền Tiểu Thử bất tỉnh rồi, bởi vì Mạc Ảnh Hàn ném quá lợi hại, cho nên Phiền Tiểu Thử bất tỉnh rồi. Đầu của nàng bị đập trúng rồi, đồng thời bị đập mất ý thức cho nên sáng sớm hôm sau, lúc Phiền Tiểu Thử tỉnh táo trở lại, phát hiện chính mình vậy mà không có trở nên ngu ngốc hoặc mất trí nhớ cẩu huyết như phim, nàng cảm thấy thượng đế quả thật còn có thiên lý.



Giống như diễn viên cho dù bị một cuốn từ điển đập vô đầu cũng bị mất trí nhớ rồi này này nọ nọ, thế nhưng đầu nàng chỉ bị u một cục lớn, mê man bất tỉnh mém tí hết dậy, vậy mà nàng cái gì cũng không bị!



Thượng đế phù hộ a.



Nhưng mà lúc Phiền Tiểu Thử vừa tỉnh lại, vẫn có chút choáng choáng, dù sao hôm qua nàng không tự nguyện ngủ a. Có phản ứng này cũng chỉ là bình thường.



Nhưng Mạc Ảnh Hàn thì sao? Lúc Mạc Ảnh Hàn tỉnh lại cũng rất bình thường, bình thường đến nổi một chút di chứng say rượu cũng không có, bình thường đến nỗi nàng thậm chí còn không biết hôm qua nàng đã uống say, đương nhiên cũng không biết hôm qua nàng còn đánh đập tàn nhẫn củ khoai lang, còn suýt chút nữa có án mạng.



Cho nên lúc nàng nhìn thấy Phiền Tiểu Thử ngồi tựa vào tường, trên đầu dường như còn hơi sưng, cảm thấy rất kinh ngạc. Vì vậy nàng cau mày, nhìn Phiền Tiểu Thử rồi mở miệng. "Tại sao ngươi lại ở đây?" Đây là câu đầu tiên nàng nói. "Ngày hôm qua ngươi uống say à? Các nàng đỡ ngươi đến chỗ ta?" Đây là câu thứ hai.



Lúc này Mạc Ảnh Hàn thực sự rất hoang mang, bởi vì đêm qua, sau khi nàng ném Phiền Tiểu Thử đi, chưa đến ba giây, nàng cũng gục xuống giường bất tỉnh nhân sự. Cho nên chuyện hôm qua nàng thật sự không có ấn tượng.



Nhưng hai câu nói này của nàng lại thành công làm Phiền Tiểu Thử thức tỉnh từ trạng thái mơ mơ màng màng, dính nội thương cấp độ ba.



Cao thủ thường như vậy, thậm chí chưa có động thủ, cũng có thể khiến người khác trọng thương.



Phiền Tiểu Thử nội thương-ing, nói không nên lời.



Nàng nói không nên lời, không có nghĩa là người khác cũng nói không nên lời, Mạc Ảnh Hàn hoàn toàn có thể nói ra nói vào. Vì vậy nàng lại mở miệng, nàng mở miệng nói câu thứ ba của ngày. "Đầu của ngươi sao vậy? Tại sao lại bị sưng lên." Lời này là một câu vô cùng có tính người ngày hôm nay Mạc Ảnh Hàn nói ra, cũng chính là câu giống người nói ra nhất trong hôm nay Phiền Tiểu Thử nghe được.



Bất quá nàng vừa mới cảm thấy mình có được chút thoải mái thôi thì câu kế tiếp của Mạc Ảnh Hàn một lần nữa thành công khiến Phiền Tiểu Thử bị nội thương, lần này là trọng thương! Chí ít phải cấp tám.



Mạc Ảnh Hàn lạnh lùng nói rằng: "Sao ngươi lại ngủ trên mặt đất? Ngã xuống từ trên giường à? Khiến đầu thành dạng này, tướng ngươi ngủ thật không tốt."




"Haiz~~~ ái tình a... khoảng cách xa nhất thế giới không phải là sống hay chết, mà là rõ ràng ta yêu ngươi, nhưng ngươi lại không phát hiện ra." Tiểu trợ thủ sầu não đến vô cùng, lắc đầu nói.



Nói rõ ràng như thế còn không hiểu nhất định là ngốc. Mạc Ảnh Hàn không ngốc, cho nên đương nhiên nàng hiểu tiểu trợ thủ đang nghĩ gì.



"Ta không có yêu ai." Vì vậy nàng nói.



"Ta biết, ta cũng không nói ngài yêu ai a, bà chủ." Kỳ thực ngươi yêu rồi, chỉ là ngươi không biết thôi. Haiz.



"Củ khoai lang kia cũng không có yêu ai." Nàng còn nói thêm.



"Vâng, hôm nay ta biết rồi." Củ khoai lang thật sự đáng thương.



"Cho nên chúng ta không có vấn đề gì, ngươi đừng suy đoán." Nàng cau mày, nghiêm mặt nói.



"Vâng, ta không suy đoán." Hừ! Giấu đầu hở đuôi! Đã ra như vậy rồi còn nói thế, khinh chúng ta là kẻ ngốc á?



Mạc Ảnh Hàn cảm thấy mình giải thích đã rõ ràng rồi, trong lòng dễ chịu đi rất nhiều.



"..." Nhưng mà nàng phát hiện, dù nàng đã giải thích rõ ràng rồi, nàng cũng không có cảm giác vui vẻ.



Đây là sao? Lẽ nào nàng từ nhỏ cũng đã rất nhiều chuyện? Hay là nàng thích bị người ta đem ra nhiều chuyện? Không thể nào, việc này tuyệt đối không có khả năng, vậy thì tại sao?



Trong một buổi sáng như vậy, Mạc Ảnh Hàn bối rối.