Áp Đáo Bảo
Chương 37 :
Ngày đăng: 03:43 19/04/20
Mạc Ảnh Hàn biết người con gái này.
Khúc Tĩnh, học tỷ của nàng hồi đại học. Lúc này đang khoác một chiếc túi xách thời thượng, đứng bên cạnh nàng.
"Xin lỗi, tuổi tác ta đã lớn, trí nhớ không tốt." Mạc Ảnh Hàn ngồi trên ghế không hề động, lạnh lùng trả lời.
Khúc Tĩnh phì cười, "Vài năm không gặp, ngươi cũng biết nói đùa rồi."
Nàng đem ánh mắt chuyển qua người Phiền Tiểu Thử, vô thoại trảo thoại* nói: "Bạn của ngươi? Sao không giới thiệu với ta một chút."
*Không có gì để nói nên tìm đại một chủ đề nào đó
Mạc Ảnh Hàn rõ ràng không có ý muốn giới thiệu, nhưng nàng vẫn bán chút mặt mũi, lạnh lùng nói: "Phiền Tiểu Thử, bạn của ta, chuyên ngành nhiếp ảnh gia trong công ty Vân Tường."
"Bạn?" Khúc Tĩnh nhẹ híp đôi mắt to tròn, nhìn Phiền Tiểu Thử rồi nặn ra một nụ cười. "Thật vui khi biết ngươi, ta là học tỷ của Mạc Ảnh Hàn, Khúc Tĩnh."
"..." Bản năng của Phiền Tiểu Thử cảm thấy tốt nhất không nên quá thân cận với người con gái này.
Tuy do tính cách gây nên, băng sơn như Mạc Ảnh Hàn cũng không thể biến thành dáng vẻ gì khác, nhưng nếu trong tình huống bình thường, dù vẫn hiện ra gương mặt người chết, nhưng Mạc Ảnh Hàn vẫn sẽ vô cùng lễ phép chào hỏi đối phương, chỉ là hôm nay nàng không làm gì cả, thậm chí từ đầu đến cuối, ngay cả một câu "Xin chào" nàng cũng không có nói.
Khúc Tĩnh, là học tỷ của Mạc Ảnh Hàn, hai người đều xuất thân trong giới thương mại, cũng học cùng chuyên ngành, biết nhau cũng là lẽ đương nhiên. Nhưng sở dĩ Mạc Ảnh Hàn biết được Khúc Tĩnh, là do một người, một người nam sinh tên Cổ Thần. Lúc đó người nữ sinh đột nhiên vọt đến trước mặt nàng, cuối cùng dắt tay Cổ Thần đi, chính là Khúc Tĩnh.
Tuy khi ấy Mạc Ảnh Hàn không có biểu hiện gì, nhưng đối với Khúc Tĩnh, lúc đó vẫn rất oán hận. Nhiều năm trôi qua như vậy, sợi dây oán hận cũng đã nhạt nhòa, nhưng cũng không có lý do gì từ trống rỗng lại sinh ra hảo cảm.
Khúc Tĩnh cảm giác được Mạc Ảnh Hàn không chào đón nàng, vì vậy cũng không dự định nán lại lâu, rất thức thời đưa ra câu tạm biệt.
"Tiểu học muội, rảnh rỗi đến nhà của ta chơi a." Thời thượng, khêu gợi, người nữ sinh nói như vậy.
Mạc Ảnh Hàn chẳng nói có cũng chẳng nói không, thản nhiên: "Vậy sau này quấy rầy rồi."
Phá vỡ gông xiềng của thế tục, nghe một câu nói hoa mỹ như vậy. Nhưng không phải ai cũng có thể tiếp thu, vì không phải ai cũng có khả năng chống lại lời đồn đãi.
Thứ nàng muốn nàng không thể có, cho nên nàng muốn bản thân phải bình thường.
Nhưng nàng lại không vui, nàng thậm chí còn đau lòng.
Nàng đau lòng, bởi vì nàng biết, nàng làm Phiền Tiểu Thử tổn thương.
Nhưng nàng vẫn cho rằng, nàng sẽ không đau, bởi vì cho đến bây giờ nàng chưa từng tổn thương, hay bởi vì người khác mà tổn thương.
"Phiền Tiểu Thử..." Nàng nhìn Phiền Tiểu Thử dần dần xa, không nhìn thấy nữa. Nhưng nàng biết, khoảng cách của nàng và Phiền Tiểu Thử, không xa cách một chút nào. Nàng ý thức được, trong khoảnh khắc nàng cảm thấy đau, nàng đã ý thức được, Phiền Tiểu Thử, là số kiếp của nàng, là số kiếp của Mạc Ảnh Hàn.
Nàng không thể tránh được.
Dù cho hiện tại nàng đã ép buộc mình mặc kệ nó, nhưng sự kiên trì của nàng hiện tại, đã không chịu nổi một đả kích này.
Phiền Tiểu Thử!
Lúc tài xế đến đón Mạc Ảnh Hàn hắn không nhìn thấy Phiền Tiểu Thử, vì trong ấn tượng của hắn, Phiền Tiểu Thử hẳn là ở cùng Mạc Ảnh Hàn, nhưng mà hắn không dám hỏi. Bởi vì hắn phát hiện, tiểu thư của hắn, đang đau lòng. Tuy rằng nàng không biểu hiện ra bất cứ phản ứng gì, nhưng hắn đã theo tiểu thư nhiều năm như vậy, hắn có thể cảm giác được.
Nhưng mãi cho đến khi về đến nhà, hắn không chờ được từ miệng tiểu thư nói ra tình hình của Phiền Tiểu Thử, vì vậy hắn nhịn không được cẩn thận hỏi: "Tiểu thư, Phiền tiểu thư không ở cùng ngài sao?"
"Nàng đi rồi." Mạc Ảnh Hàn nói như vậy.
"Đi?" Tài xế vô cùng kinh ngạc.
Mạc Ảnh Hàn rủ đầu, thấp giọng nói: "Ta nghĩ, nàng đi rồi, sẽ không trở về nữa."