Áp Đáo Bảo
Chương 60 : - Phiên ngoại - Phiền muộn của Cố Tiểu Mãn (Hết)
Ngày đăng: 03:43 19/04/20
Chúng ta tiếp tục nói đến nỗi phiền muộn của Cố Tiểu Mãn.
Thói quen rình trộm của Mạc Thanh Hàn chỉ mới xuất hiện gần đây, cho nên, phiền muộn của Cố Tiểu Mãn, lâu dài nhất hẳn là cách ăn nói quá thẳng thắn của thụy mỹ nhân.
Ví dụ 1: Điểm tâm.
Phiền Tiểu Thử vẻ mặt buồn bực ngồi trên bàn cơm, vẻ mặt buồn bực nhìn Mạc Ảnh Hàn ngồi đối diện.
"Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?" Lãnh mỹ nhân đang ăn cơm, liếc mắt nhìn củ khoai lang.
"Ta nhìn ngươi như vậy, đương nhiên có dụng ý."
"Dụng ý?"
"Ngươi đừng nói ngươi không biết!" Củ khoai lang muốn hất bàn a muốn hất bàn!
"Vậy ngươi nói đi." Nhưng mà thật đáng tiếc, chiêu này dường như dùng quá nhiều lần, đã không còn hiệu quả với Mạc Ảnh Hàn.
"Ngươi còn bảo ta nói! Ta rõ ràng là tiểu công... tại sao gần đây ngươi luôn đè ta?!"
Mạc Ảnh Hàn cau mày. "Loại chuyện này không được nói ở bên ngoài!"
"Rõ ràng là ngươi kêu ta nói!"
"Ở đây còn có người." Ý chỉ Mạc Thanh Hàn và Cố Tiểu Mãn.
"..." Cố Tiểu Mãn rất xấu hổ. Cố Tiểu Mãn vô cùng xấu hổ.
"Các ngươi có thể coi chúng ta không tồn tại." Nhưng dường như Mạc Thanh Hàn hoàn toàn không cảm thấy có gì xấu hổ.
"Người bình thường sẽ thảo luận chuyện như vậy lúc đang ăn sáng?" Mạc Ảnh Hàn bất mãn.
"Không sao, ta cảm thấy rất thú vị. Các ngươi cứ nói đi." Người mở miệng nói là người lúc nào cũng mơ mơ màng màng nhưng những chuyện như thế này thì luôn có tinh thần - Mạc Thanh Hàn. "Tiểu Mãn... chúng ta có thể rút kinh nghiệm chút, sau này buổi tối ngươi có thể @#¥%..." Từ ngữ con cua, từ ngữ con cua *beep* ——
Gương mặt Cố Tiểu Mãn nha~~~~
"Tiểu Hàn, đừng thảo luận mấy chuyện như vậy lúc đang ăn cơm!"
"Không sao @#¥*¥..."
Cố Tiểu Mãn hất bàn!
Phiền Tiểu Thử phiền muộn. "Thì ra buổi tối các ngươi luôn nhiệt tình như thế?"
"Tiểu Mãn rất dai sức, buổi tối có thể ##¥... *beep* —— "
"Đi, đi! Hôm nay còn có chuyện phải làm. Chúng ta đi nhanh một chút~~~~" Cố Tiểu Mãn vội vàng nhảy lên, nhanh chóng kéo Mạc Thanh Hàn chạy!
"Nhưng mà ta còn chưa ăn xong điểm tâm."
"Trên đường ăn! Nhanh lên!" Cứ tiếp tục như thế nữa... nàng sẽ mất dũng khí tiếp tục sống!
"Không được là không được! Ta không đồng ý."
"Tại sao Tiểu Mãn không đồng ý?"
"Ta cảm thấy như vậy không được. Không thành công." Âm thanh của Cố Tiểu Mãn nghe thật kiên định.
"Ta cảm thấy rất được a."
"Ta cũng cảm thấy không tệ." Diệp Nại cười đáp. Mặc kệ thế nào, nhìn hai người này đấu võ mồm, thật sự là một việc vui vẻ.
"Ta cũng cảm thấy như vậy. Không có gì không thể được." Tang Linh cười nói.
"Ta cảm thấy không tốt, chính là không tốt~~~" Cố Tiểu Mãn vẫn còn kiên quyết.
"Cái gì không tốt?" Mạc Thanh Hàn lần này vô cùng nghiêm túc, hỏi cũng rất nghiêm túc.
"..." Cố Tiểu Mãn không trả lời được. Nàng cũng không biết không tốt chỗ nào, nhưng mà nàng không muốn nha nha nha~~~
"Tiểu Mãn ngươi đang ngại sao?" Diệp Nại nói một câu như sét đánh ngang tai.
"!" Cố Tiểu Mãn kinh ngạc.
"Quả nhiên là ngại."
"Ta không có ngại." Đấu tranh. Đấu tranh.
"Vậy là cái gì?"
"..." Cố Tiểu Mãn một lần nữa nghẹn lời.
"Aiz..." Đột nhiên Mạc Thanh Hàn nhẹ thở dài một hơi. "Ngươi nha." Vươn hai tay, bắt lấy Cố Tiểu Mãn. Sau đó... nhấc lên vai mình khiêng đi.
"Oa a a a a~~~ đừng khiêng ta Tiểu Hàn~~~~"
"Ai bảo ngươi luôn không ngoan."
"Chuyện này cùng ngoan hay không ngoan không có liên quan! Ngươi thả ta xuống~~~"
"Không muốn, ta muốn khiêng ngươi về nhà như vậy."
"Oa a a a~~~~ đừng~~~~ đừng mà..."
"Nhưng ta muốn. Khiêng vợ mình về nhà."
"Oa a a a ta sai rồi ta sai rồi. Đừng như vậy mà mất mặt a a a a~~~"
"Khiêng vợ mình có gì mất mặt."
"Hu hu hu hu..." Mất mặt, rất mất mặt, thập phần mất mặt a a a. Đừng có giả bộ cái gì cũng không biết a! Hu hu hu... Tiểu Hàn, quái lực của ngươi không phải sinh ra để dùng cho việc này!