Ba Bé Bi Là Nam Chính "Phản Diện"

Chương 33 :

Ngày đăng: 22:48 19/04/20


Có một chuyện rất kỳ lạ, theo cốt truyện lẽ ra Thái Chí Hào đã uống một lượng lớn Estazolam ít nhất cũng phải bị rối loạn cảm xúc, hành vi hay gặp ảo giác chứ! Thái Chí Hào ngược lại trông có vẻ bình thường, ông ta chỉ bị ngất vì sức khỏe yếu kém mà thôi.



Tôi ngồi trên ban công tầng ba khu quân sự Calisot và đang suy nghĩ về vụ án “giết người liên hoàn”. Hiện tại sếp Diệp đã cho người điều tra xem Lưu Á Đường có trốn trong các ngôi biệt thự của Thái gia không, Diệp Gia Thành nghi ngờ Thái Húc Cường đang bao che cho hung thủ. Nếu hung thủ thật sự trốn trong số những biệt thự của Thái gia thì chúng tôi sẽ tiến hành truy bắt.



Ở đây hay có người qua lại khiến tôi khó lòng tập trung mà suy nghĩ, tôi rời khỏi tầng ba tiến thẳng lên sân thượng, vừa lên sân thượng tôi đã nhìn thấy cảnh tượng mỹ nam đang lim dim đôi mắt mơ màng, mỹ nam mặc quân phục PW, dường như vẫn chưa hay biết tôi đang tiến lại gần. Sợ quấy rầy mĩ nam nên tôi quay đầu định rời khỏi, mỹ nam phía sau chợt lên tiếng.



- Chị dâu!



Tôi không hiểu “Chắc...đang mơ” tôi vẫn bước xuống tới bậc thang thứ ba thì tiếng nói lại vang lên lần nữa.



- Chị dâu, có thể lên đây nói chuyện một chút không? Giọng nói cười cợt, phóng khoáng vang lên.



- Sếp Kỷ, anh đang nằm mơ hả? Tôi quay người chạy lại trước mặt Kỷ Ngự Trình quơ quơ tay trước mắt anh ta.



- Không! Tôi vẫn chưa ngủ! Kỷ Ngự Trình mở mắt nhìn tôi.



- Sếp Kỷ, sao anh gọi chị dâu vậy? Tôi mở to mắt tò mò nhìn Kỷ Ngự Trình.



- Vì tôi thấy quan hệ của em và Gia Thành không bình thường tí nào! Kỷ ngự Trình ngã lưng trên ghế nhìn tôi.



- Không bình thường là sao? Tôi ngập ngừng “chẳng lẽ mình làm gì để anh ta nghi ngờ sao?”



- Hai người đang hẹn hò? Kỷ Ngự Trình nheo mắt nghi vấn.



- Sếp Kỷ, làm ơn đi tôi mới vào PW được 11 tháng lẻ 8 ngày. Tôi che giấu ánh mắt đang run lên của mình.



- Cũng đúng, lúc nảy tôi đùa thôi, muốn thử phản ứng của cô ấy mà! Kỷ Ngự Trình cười xòa, ngồi dậy.



- Sếp Kỷ, anh thật hài hước! Tôi bĩu môi “Cái tên đang ghét, mai mốt biết tay tôi”




Tôi: “Móa, ai bóp anh? Bóp cái khỉ ấy” Nếu có Diệp Gia Thành ở đây tôi sẽ nhào lên cắn xé anh.



Honey: “ Lầu 3 nói em có bóp mà”



Tôi: “Cút, ahhh bà muốn giết mi”



Phân cách tuyến



Một ngày sau, dưới sự trợ giúp của sếp Diệp chuyện của tôi đã bị xóa bỏ. Chính sếp Mạch đứng ra giải thích mọi chuyện nên mọi người đều tin tưởng nhân cách của tôi. Đúng vào lúc này tin tức Lưu Á Đường đang trốn tại biệt thự Mùa Thu của Thái gia được xác nhận. Chúng tôi nhanh chóng bố trí lực lượng truy bắt.



21h – biệt thự Mùa Thu



Từng trận bước chân nhẹ nhàng đồng đều đang nện trên mặt đất, cảnh sát được bố trí xung quanh căn biệt thự Mùa Thu, một con kiến cũng khó lọt.



- Bắn tỉa vào chổ, lực lượng cơ động giữ yên vị trí! Tiếng Diệp Gia Thành vang lên trong bộ đàm.



- Chuẩn bị bắt gà! Diệp Gia Thành trầm giọng.



PW chia ra bốn hướng xung quanh, tôi định chạy theo Hứa Yên và Tần Tuyết thì bị một cách tay kéo lại.



- Cấm em chạy loạn! Sếp Diệp nhìn tôi, giọng băng lãnh.



Tôi cảm thấy không rét mà run, đây là sếp Diệp sao? Ông xã tôi sao? “Thật đáng sợ”



- Em ở đây! Không được tham gia hành động! Sếp Diệp nhìn tôi rồi đứng dậy quay lưng đi.



Tôi há mồm, không biết phải nói gì, ai kêu anh là sếp! Sao sếp Diệp lại quản tôi như vậy chứ? Tôi là thành viên PW mà, tôi muốn được tham gia phá án, mơ ước của tôi là bắt tội phạm. Mặc kệ sự cấm đoán của anh, tôi muốn bắt tội phạm. Tôi chạy bọc ra sau biệt thự.