Ba Bé Bi Là Nam Chính "Phản Diện"

Chương 47 : Sự thật phủ phàn, cay đắng bủa vây!

Ngày đăng: 22:48 19/04/20


Mùa mưa ở nước B kéo dài hơn những nước khác rất nhiều, đến nước B hơn 2 tháng tôi toàn gặp những cơn mưa rã rích. Tối nay là thứ 7 sau khi tan học tôi không về KTX ngay mà đi thẳng đến căn tin ăn cùng với bọn người sếp Diệp cho đỡ phải đi tới đi lui mệt mỏi. Như thường lệ sau khi ăn xong tôi chờ mua một ít thức ăn vặt mang về phòng.



“Em học hết những gì trong sách chưa?” Diệp Gia Thành nhìn tôi.



“Xong hết mấy ngày nay rồi!” Tôi mỉm cười tinh ranh.



“Vậy em đã thử nghiệm chưa?” Diệp Gia Thành đưa đôi mắt đẹp trên môi chứa nụ cười nhẹ như có như không mím môi.



“Thử nghiệm?” Tôi lắc lắc đầu.



“Đúng vậy, thử xem có thể thấy được ma, làm mà sợ em hay không!” Diệp Gia Thành bật cười.



“Sếp Diệp, anh thật thông minh nha! Việc đó em chưa nghĩ tới nữa!” Tôi nắm tay Diệp Gia Thành ngưỡng mộ.



“Em đã quen được bao nhiêu nam sinh?” Đột nhiên Diệp Gia Thành dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn tôi.



“Sao anh hỏi như thế?” Tôi ngạc nhiên nhìn sếp Diệp.



“Em quên rồi sao, em đang mắc duyên âm!” Diệp Gia Thành cau mài.



“Em....trong trường có rất nhiều nam sinh, anh thấy đó mỗi ngày đều có nam sinh đến bắt chuyện với em mà!” Tôi nhìn sếp Diệp



“Ý anh là có nam sinh nào đặc biệt không?” Diệp Gia Thành theo dõi từng đường nét trên gương mặt tôi, vẻ mặt anh ngưng đọng.



“Uhmmm... ngoài đẹp trai ra thì em thấy không có gì đặc biệt hết!” Tôi lắc đầu.



“Được rồi, anh phải đi ra ngoài họp mặt với bọn Ngạn Quân. Anh đi nhé! Em nhớ cẩn thận!” Diệp Gia Thành mỉm cười nhìn tôi rồi quay đầu bước đi.



Tôi nhìn theo bóng lưng cao lớn của sếp Diệp lòng bỗng rối bời. Lời nói của Diệp Gia Thành khiến tôi suy nghĩ rất nhiều.



Tôi lấy điện thoại ra mở game bắn súng chơi cho đỡ buồn chán. Chỉ một phần cánh gà ráng mà chờ nảy giờ vẫn chưa có, căn tin hôm nay buôn bán đắt ghê. Khoảng 15 phút sau tôi nhận phần cánh gà của mình, tay phải cầm túi đựng gà ráng, tay trái tôi cầm điện thoại say sưa bắn Zomebi. Tôi rất thích bắn súng nên khi mở game này lên là tôi chơi ít nhất cũng phải 1 -2 tiếng mới thôi. Đang say sưa thì có tiếng nói cất lên khiến tôi buộc phải dừng cuộc chơi ngẩng đầu lên tìm kiếm.



“Xem gì mà tập trung dữ vậy?” Một giọng nam trầm thấp truyền đến tai tôi.



“Ah, là anh sao?” Tôi nhìn xung quanh rồi dừng lại trên người Đỗ Thuần Phong. Anh ta đang ngồi trên ghế đá được kê tựa vào một gốc bàng. Lần nào tôi cũng gặp anh ta ở đây hết



Tôi mỉm cười đi đến ngồi xuống ghế đá bên cạnh Đỗ Thuần Phong.



“Em đang chơi game, không chú ý nên đi tới chỗ này khi nào cũng không hay!”



“Em vừa đi học về à?” Đỗ Thuần Phong mỉm cười nhìn tôi.


“Vì sao? Đây chính là duyên âm sao? Thật đau khổ...thật đau khổ....” Tôi nấc lên từng tiếng sau đó ngất đi.



Phân cách tuyến...



Tầng 25 KTX nữ có một nữ sinh đến bên cửa sổ nhìn thấy dưới sân trường trong cơn mưa có một nữ sinh làm những hành động lỳ lạ rồi gào lên. Sợ mình thấy ma nữ sinh nhanh chóng đóng cửa sổ lại.



Nhân viên trực KTX nhìn trời mưa to lắc đầu ngán ngẫm. Ngày nào cũng mưa, trời âm u làm ông sợ muốn chết. Nhìn ra ngoài ông Trần giật mình. Xem ông thấy gì nè! Một nam sinh bế một nữ sinh đang đi về hướng này.



Thẩm Thiên Trí mang Lô Ái Thi tới trước cửa KTX rồi ngẩng đầu nhìn chú Trần.



“Giúp cháu gọi bạn cùng phòng cô ấy có được không? Cháu xin chú!”



Một nam sinh mang giọng nói dịu dàng bộ dáng lại hiền lành, đẹp trai đã gây thiện cảm cho chú Trần. Chú Trần mỉm cười gật đầu rồi quay sang nhìn nữ sinh đang nằm trong lòng nam sinh như đang ngủ say, gương mặt có chút nhợt nhạt.



“Ah, là An Tâm sao? Bị sao vầy nè?” Chú Trần lo lắng quay sang hỏi nam sinh.



“Em ấy chỉ bị ngất thôi, không sao đâu ạ!” Nam sinh gương mặt ôn hòa không biểu lộ cảm xúc nhìn chú Trần.



“Cháu đặt nó xuống đây đi!” Chú Trần chỉ xuống chiếc ghế dựa bên cạnh mình.



Thẩm Thiên Trí gật đầu rồi đặt Lô Ái Thi xuống ghế. Đưa tay lau chút nước còn đọng lại trên mặt Lô Ái Thi rồi quay sang chú Trần.



“Chú giúp cháu báo với bạn cùng phòng cô ấy nhé! Cháu sẽ nhớ ơn chú suốt đời!” Nam sinh dịu dàng, thành khẩn.



“Được, được.....trông cậu quen quen.....” Chú Trần nhìn Thẩm Thiên Trí.



“Chú Trần, cháu giao cô ấy lại cho chú!” Thẩm Thiên Trí dùng đôi mắt long lanh, u buồn chứa đầy sự yêu thương, cưng chìu nhìn Lô Ái Thi một lần cuối rồi quay sang chú Trần.



“Được, cháu yên tâm đi!” Chú Trần nhìn Lô Ái Thi. Khi quay đầu lại thì nam sinh đã biến mất từ lúc nào. Chú Trần há hốc mồm kinh ngạc gãi gãi đầu.



Chú Trần nhìn Lô Ái Thi một cái mắt mở to hơn.





Chú Trần ôm trái tim đang đập bang bang trong lồng ngực.



Có mấy ai không biết bốn học sinh “tự sát” cách đây hai năm kia chứ, họ còn nổi hơn cả người sống. Thẩm Thiên Trí từ lúc bước vào cửa KTX đã làm khô quần áo trên người Lô Ái Thi.



Chồng thì chỉ một nhưng có những người sẽ khiến ta có tình cảm đặc biệt, như một người thân hay thậm chí là tình yêu. Có người ta yêu một có người ta yêu hai.... con tim có đôi khi lạc lối. Tình cảm là thứ không thể nói hết trong một sớm một chiều... nhưng tạo hóa sắp xếp rất hay khút mắc nào rồi cũng sẽ được tháo gỡ. Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ - vô duyên đối diện bất tương phùng!