Bà Chủ Cửa Hàng Thú Cưng

Chương 2 : Cô gái và nàng mèo 2

Ngày đăng: 20:00 18/04/20


Mưa mùa hè đến vội, vừa rồi còn lất phất mấy hạt mưa mà bây giờ đã biến thành mưa to rồi. Màn mưa dày đặc vây kín sắc trời, giống như màn đêm đã buông xuống.



Sơ Ngữ thắng gấp, đậu xe ven đường, trên mặt còn chưa tỉnh táo, ngón tay tái nhợt nắm chặt vô lăng, "Em nói... thật không?"



Đại Miêu không ngờ phản ứng của cô lại lớn như vậy, sợ hết hồn, "Dạ, là thật, Nhị Vương cũng nói vậy, không tin chị hỏi nó đi."



Nhị Lang Thần ngồi phía sau lên tiếng, "Đúng vậy, bọn mèo đó quả thật đã nói vậy."



Ngay cả Nhị Lang Thần cũng nói vậy thì Sơ Ngữ dĩ nhiên tin, nhưng bởi vì có sự việc như vậy nên cô càng thêm hoảng. Là một công dân tốt biết tuân thủ pháp luật, sinh viên vừa ra trường, kinh nghiệm xã hội còn trống rỗng, chỉ từng thấy người chết trên tivi, nghe được bên cạnh mình có án mạng, Sơ Ngữ cảm thấy sợ hãi.



Trong xe hết sức oi bức nhưng cô cảm thấy có một cổ khí lạnh xông thẳng vào óc, tay chân cũng lạnh băng.



Thật lâu sau Sơ Ngữ mới từ nỗi sợ hãi khôi phục trở lại, cô tỉnh táo, trấn định lạ thường nói, "Có ai báo cảnh sát không?"



Đại Miêu ngồi trên ghế phụ lo lắng nhìn cô, "Không có, nghe nói người kia sống một mình nên không có ai phát hiện cả. Ngôn Ngôn, chị không sao chứ? Có phải em làm chị hoảng sợ không?"



Sơ Ngữ lắc đầu, "Chị không sao, chỉ là lần đầu tiên nghe thấy gần mình như vậy nên hơi sợ thôi."



Sơ Ngữ vô ý thức khẩy tay lái, trong đầu hỗn loạn. Cô vừa thấy sợ, muốn vội vàng tránh xa lại vừa cảm thấy nếu bản thân mình lơ đi sẽ khiến lương tâm áy náy. Cũng đâu phải là mình đi bắt hung thủ đâu, chỉ là báo cảnh sát thôi mà.



Nhưng báo cảnh sát rồi thì biết nói gì đây? Chẳng lẽ nói cho cảnh sát biết mèo hoang ven đường nói ở nơi đó có người chết? Có khi người ta lại nói cô bị điên, không ai tin tưởng thì sao?



Bên ngoài mưa nguôi dần, mặt trời lại từ mây đen ló ra, cơn mưa mang tới mát mẻ đã đi mất. Không khí thoải mái tựa như cho Sơ Ngữ dũng khí, cô dần ổn định tâm tình, mở cửa xuống xe, định đi tìm đám mèo hoang kia hỏi tình huống cụ thể.



Đại Miêu và Nhị Lang Thần cũng nhảy xuống xe muốn đi cùng, Sơ Ngữ không cự tuyệt, lúc này cô quả thật cần bọn nó bầu bạn.



Trước cửa một ngân hàng tự phục vụ (giống ATM) có mấy con mèo hoang đang tạm thời chiếm cứ để trú mưa bởi vì bên trong không có ai. Lúc Sơ Ngữ bước vào bọn nó liền cảnh giác, nhưng sau khi thấy Đại Miêu và Nhị Lang Thần thì yên tâm, trong đó có một con mèo vàng còn thử dò hỏi, "Chị là cái người có thể nghe hiểu bọn em nói chuyện à?"



"Là chị." Sơ Ngữ ngồi chồm hổm, gật đầu.



"Meo, chị ấy thật đúng là có thể nghe hiểu chúng ta nói chuyện nè!"



Mấy con mèo hưng phấn vây lại, hết sức tò mò quan sát cô. Sơ Ngữ ngẩng đầu nhìn thử, trong ATM nào cũng đều có camera vì vậy cô tỏ ý muốn ra ngoài nói chuyện. Mấy con mèo vui sướng đi theo.




Nhị Lang Thần không biết đã chạy mất từ khi nào, Giản Diệc Thừa nói, "Đừng để ý nó nữa, gõ cửa trước đã."



Anh gõ cửa hồi lâu mà bên trong vẫn không có động tĩnh gì, Lâm Lang nói, "Để tớ đi tìm bảo vệ lấy chìa khóa."



Nửa giờ sau Lâm Lang đầu đầy mồ hôi chạy tới, "Bảo vệ chưa đi làm, điện thoại cũng không gọi được! Bảo vệ của tiểu khu này cũng thiếu chuyên nghiệp quá, mai mốt quay lại khiếu nại bọn họ!"



"Đạp cửa đi." Vừa nói xong Giản Diệc Thừa sạch sẽ lanh lẹ đạp một cước.



Một luồn hơi khó chịu đập vào mặt hai người. Lâm Lang vén quần áo lên bịt miệng, "Ây má ơi, thở muốn hổng nổi luôn!"



Giản Diệc Thừa không đổi sắc mặt, từ trong túi móc ra một bộ bao tay, nhanh chóng trang bị đầy đủ, quay đầu nhìn Lâm Lang nói: "Không có ủng che chân thì đừng vào."



Bên ngoài trời vừa mưa xong, hai người chạy thẳng tới, trên giày toàn là nước đọng.



Lâm Lang đành phải chờ ở ngoài cửa, Giản Diệc Thừa đi vào trong một lát liền nghe thấy giọng nói vô cùng bình tĩnh của anh truyền tới, "Gọi điện thoại bảo mọi người tới đây đi."



Vậy là... có án mạng thật?



Lâm Lang cúp điện thoại, mười phút sau dưới lầu truyền tới còi báo động. Giang đội phó mang người nhanh chóng chạy tới. Vừa đi vừa hỏi, "Có chuyện gì vậy?"



Lâm Lang vội nói, "Trong phòng tắm phát hiện một thi thể nữ, thời gian tử vong hơn nửa tháng."



"Ai phát hiện trước?"



"Giản Diệc Thừa."



Giang Liên Thành dừng bước, nghiêng đầu nhìn anh ta, "Giản Diệc Thừa? Vậy ai báo án?"



"Hả?" Lâm Lang mặt rầu rĩ nói, "Nói ra có thể anh không tin..."



"Người báo án là con chó."