Bà Chủ Cửa Hàng Thú Cưng

Chương 33 : Động vật giang thành nổi điên 2 (tt)

Ngày đăng: 20:01 18/04/20


Sơ Ngữ cả kinh, vội hỏi, "Chuyện bao lâu rồi?"



"Mới vừa rồi thôi, tiểu Hắc đã đuổi theo, anh ấy bảo chúng em tới nói cho chị biết."



Không cần suy nghĩ nhiều, Sơ Ngữ biết tụi nó sẽ không lấy chuyện này ra gạt mình, vì vậy cô nhanh chóng hỏi, "Các em phát hiện ở đâu? Tiểu Hắc chạy theo hướng nào?"



"Ở... Ở đối diện siêu thị, tiểu Hắc đi hướng bên trái." Tiểu Hoa nhớ lại nói, nó vừa nói xong đã bị một con mèo khác phản bác, "Không đúng, tiểu Hắc đi bên phải."



Nó vừa nói như vậy Tiểu Hoa cũng hơi nghi ngờ, "Là bên phải hả? Em nhớ là móng bên trái mà."



"Nhưng anh nhớ bên phải," nó còn giơ móng phải lên hỏi Sơ Ngữ, "bà chủ, cái này là móng phải phải không?"



Động vật cũng giống như người, có chút thông minh thì người ta gọi nó là mèo thành tinh, vi dụ như tiểu Hắc. Nhưng chẳng qua số lượng rất ít, số nhiều chính là mấy con mèo dễ thương hơi ngốc như tiểu Hoa, hơi ngây ngô, không phân rõ đông nam tây bắc, chỉ có thể dùng móng để phân chia phương hướng. Đối với vấn đề này, Sơ Ngữ suy đoán có thể bọn chúng không ngồi cùng một bên.



Quả nhiên, sau khi Sơ Ngữ hỏi, lúc ấy bọn nó đang đứng đối diện nhau, cho nên một con nói bên phải, một con nói bên trái.



Bởi vì bọn nó không phân rõ đông nam tây bắc, bây giờ cũng không có cách nói cho cô biết đó là hướng nào, cho nên Sơ Ngữ cũng không bao giờ phân biệt được hướng mà tiểu Hắc chạy theo. Cô không thể làm gì khác hơn là hỏi đó là siêu thị nào, mỗi cái tiểu khu đều có một siêu thị tiện lợi, nói khơi khơi siêu thị thì cũng cũng không xác định đó là cái nào.



Tiểu Hoa mờ mịt, "Siêu thị trong tiểu khu của chúng em đó ạ."



"Siêu thị trong tiểu khu của các em?"



"Chính là cái siêu thị đó ạ."



Sơ Ngữ bị trí tuệ của bọn nó làm bất lực, chỉ có thể nói rõ ràng, "Ý chị là tên của tiểu khu."



"À à," tiểu Hoa ngượng ngùng cúi đầu xuống, "Thật xin lỗi bà chủ, em cũng không biết."



Không biết làm sao, Sơ Ngữ không thể làm gì khác hơn, "Vậy các em dẫn chị đi tới đó được không? Còn nhớ đường chứ?"



Hai đứa vội vàng gật đầu, "Nhớ nhớ ạ."



Vì vậy, Sơ Ngữ đi theo hai con mèo, bên cạnh cô còn có Nhị Lang Thần, A Bố, Đại Miêu, chuẩn bị lái xe đi đến điểm cuối cùng mà tiểu Hắc phát hiện bắt cóc.



Mới vừa đi ra khỏi cửa, lại có một con mèo thở hổn hển chạy tới, "Bà chủ! Bà chủ! Tiểu Hắc nói có người bắt cóc ba đứa bé, chạy về hướng nam rồi."



Sơ Ngữ cả kinh, "Ba đứa?"



Vậy thì không phải là tên bắt cóc thông thường rồi, rất có thể là một đường dây phạm tội.
...



Không có ai hoài nghi một đám mèo hoang chạy trên quốc lộ. Dù sao mèo chó không hiểu luật pháp, thường xuyên có con đi ngang qua đường bị xe nghiền chết, ai thèm để ý tụi nó đang làm gì đâu.



Tiểu Hắc thở hồng hộc nhưng vẫn không ngừng chạy như điên, bên cạnh nó càng ngày càng có nhiều mèo hoang chạy theo. Ngay từ đầu nó vừa chạy vừa gọi, bởi vì mỗi giao lộ đều cần có mèo ở lại chỉ đường cho Sơ Ngữ. Nhưng mèo đi theo nó ngày một đông lên, những con chó mèo khác cũng tò mò gia nhập. Một đám chó mèo hoang tạo thành một đội quân truy kích, ở trên quốc lộ nối nhau chạy.



Kích thước của bọn nó càng ngày càng lớn, hàng trăm con vật tụ tập chung một chỗ, cuồn cuộn mênh mông. Bọn nó không xếp thành hàng nhưng cũng không hỗn loạn. Thỉnh thoảng có những con khác không tiếng động gia nhập, giống như một giọt nước hòa vào một dòng sông, không chút nào gợn sóng.



Tình cảnh thế này vô hình khiến mọi người nhiệt huyết sôi trào. Đã có người chú ý tới, hết sức ngạc nhiên lấy điện thoại di động ra chụp ——



"Bọn nó đang làm gì vậy?"



"Không biết nữa, nhưng thấy đông đúc ghê!"



"Là đang đóng phim hả?"



"Giống phim bom tấn của Mỹ nè!"



Sơ Ngữ càng ngày càng đến gần xe của tên bắt cóc, từ xa xa nhìn đã thấy một đội quân chó mèo.



"Tớ đã thấy bọn chúng, trên đường vành đai phía nam, đang đi hướng đông." Sơ Ngữ nói qua điện thoại cho Giản Diệc Thừa biết, cô không cúp điện thoại, đeo tai nghe bluetooth, giữ cuộc gọi từ nãy đến giờ.



"Được, tớ lập tức tới ngay."



Sơ Ngữ vượt hai lần đèn vàng rốt cuộc cũng đuổi kịp bước chân tiểu Hắc ở một giao lộ. Lúc này nhóm lớn động vật đã dừng lại, đứng ven đường nghỉ ngơi. Sơ Ngữ từ trong cửa sổ xe thấy tiểu Hắc thở hồng hộc, uể oải nằm trên đất, lông xốc xếch không chịu nổi, đất dưới chân đã ướt một mảng, hiển nhiên chịu đến cực hạn. Cô vội vàng xuống xe "Tiểu Hắc, em sao rồi?"



Tiểu Hắc tốn sức mở mắt ra, thấy cô thì ánh mắt sáng lên nhưng thở hổn hển, không nói ra lời.



"Đừng vội, từ từ nói."



Cô vừa dứt lời, một con mèo bên cạnh nói, "Meo nói cho chị biết, Hắc ca đang mệt lắm."



Sơ Ngữ vội vàng nói, "Được."



"Xe xuống quốc lộ, đi hướng kia, ở đây không có chỗ nấp, tiểu Hắc không cho chúng em đuổi theo, chỉ để cho mấy đứa chạy nhanh lặng lẽ đi theo. Nhưng mà meo thấy xe vào cái đại viện đó rồi không đi ra nữa."



Sơ Ngữ theo hướng nó chỉ nhìn qua, đi theo quốc lộ cách đó không xa có một thôn làng, ở ngoài có mấy cái sân nhỏ, giống như là xưởng chế biến.