Bà Chủ Cửa Hàng Thú Cưng

Chương 36 : Động vật giang thành nổi điên 5

Ngày đăng: 20:01 18/04/20


Vụ án bắt cóc này đặc biệt lớn, còn là nhờ tiểu Hắc nên cư dân mạng thảo luận sôi nổi hơn nửa tháng mới thôi. Cái tên Tiểu Hắc này đã từng một lần lên hotsearch Weibo, quen thuộc với cư dân mạng. Phim hoạt hình thiếu nhi [Hắc miêu cảnh trưởng] đã từng thịnh hành cũng được mọi người tìm ra xem lại. Tiểu Hắc lại càng bị gọi là bản thực tế của bộ phim.



Đồn cảnh sát Giang Thành lại có vụ án mới.



"Theo lời khai của Trương Vĩ, ba người bọn họ mới hợp tác lần đầu với Vương ca. Vốn là định bán hai đứa bé kiếm ba chục ngàn, sau đó ba người chia đều. Không ngờ bắt được một đứa bé gái. Theo lời bọn họ nói là cô bé bị người ta cố ý vứt bỏ."



"Bọn chúng nói thế nào?"



"Lúc nằm vùng bọn họ thấy một người đàn bà trung niên lén lén lút lút ôm một đứa trẻ đang ngủ đặt trước cửa gần cô nhi viện. Ba người Trương Vĩ nghĩ là dù sao cũng bị bỏ, không nhặt là ngu, vì vậy mang luôn đứa nhỏ bán cho Vương ca."



"Đứa bé kia là của nhà nào?"



"Tôn Chí Dũng."



Lúc đứa nhỏ mất tích gia đình cũng có tới nhận trẻ, cho nên nói tên là Giang Liên Thành liền nhớ lại. Tôn gia là nhà tới báo án sớm nhất, lúc tiểu Hắc thông báo là bọn họ đã tới rồi, cho nên ông có ấn tượng rất sâu.



Hai vợ chồng Tôn Chí Dũng đều là bác sĩ, bình thường bận rộn công việc, đứa trẻ giao cho bà nội giữ. Ngày ngày người bà dẫn cháu gái ra ngoài đi bộ, chớp mắt một cái đã không thấy tăm hơi đứa nhỏ đâu, điện thoại thông báo cho vợ chồng Tôn Chí Dũng, mấy người lập tức tới đồn cảnh sát báo án, sợ trễ nãi thời gian đứa trẻ xảy ra chuyện.



Nhưng từ lời khai của Trương Vĩ thì có lẽ chuyện hiển nhiên không đơn giản như vậy. Từ việc bà nội Tôn lạc mất đứa nhỏ cho đến việc Trương Vĩ nhặt nó, trung gian còn qua tay người thứ ba. Người này dẫn đứa trẻ đi nhưng lại vứt nó trước cô nhi viện...



"Có phải có người ganh ghét Tôn gia? Hành động trả thù?" Lâm Lang nói.



"Nếu có xích mích cũng không nên động tới trẻ em chứ? Có thể làm ra loại chuyện này 80% là có thù oán với đứa nhỏ."



"Không loại bỏ khả năng này, tra xem gần đó có CCTV hay không, hỏi thăm xem Tôn gia có kết thù với người nào nữa." Giang Liên Thành chỉ đạo.



*****



Lúc cảnh sát tới, người nhà Tôn gia đang vây quanh đứa trẻ lạc mất mà tìm lại được, vui mừng không dứt. Thấy bọn họ tới lập tức kinh ngạc hân hoan mời bọn họ vào.
Ở Tôn gia, Lý Trân Trân và bà Tôn đang dụ bảo bảo chơi đùa. Từ khi cảnh sát nói có người cố ý hại bảo bảo, chưa điều tra ra, hai người phập phồng lo sợ, lúc nào cũng chú ý trông nom bảo bảo, không dám để cho đứa nhỏ rời khỏi tầm mắt nửa bước.



Cảnh sát tới, Lý Trân Trân vui mừng, "Sao rồi? Có phải mọi người tìm được người hại bảo bảo rồi hay không?"



Lâm Lang gật đầu một cái, "Đã tìm được."



"Là ai? Tại sao phải hại con tôi?" Người mẹ khẩn cấp muốn biết người hại con mình là ai, vì vậy không chú ý tới sắc mặt bỗng nhiên tái nhợt của mẹ mình.



Lâm Lang có hơi không đành lòng nhưng vẫn mở miệng nói, "Tôn Cúc Hương, mời bà đi theo chúng tôi về cục."



Lý Trân Trân còn chưa kịp phản ứng, "Hả? Anh nói cho tôi biết là được rồi, mẹ tôi lớn tuổi, hù bà ấy giật mình thì sao?"



Lâm Lang không nói, chỉ nhìn Tôn Cúc Hương. Hồi lâu sau Lý Trân Trân rốt cuộc mới kịp phản ứng, cứng ngắc xoay người lại, không dám tin nhìn mẹ mình, "Mẹ? Là mẹ?"



Tôn Cúc Hương ánh mắt né tránh, không dám nhìn thẳng.



Không nghe được lời phản bác, tia hy vọng cuối cùng của Lý Trân Trân cũng tan vỡ, điên cuồng nhào tới lắc lắc Tôn Cúc Hương, "Tại sao? Tại sao vậy mẹ? Bảo bảo là cháu gái ruột của mẹ đó! Sao mẹ nỡ xuống tay vứt bỏ cháu mình?"



Lý Trân Trân nằm mơ cũng không nghĩ người vứt bỏ cháu mình lại chính là người bà ruột thịt! Cô ấy tự thấy quan hệ giữa hai người không tệ, gả cho Tôn Chí Dũng mấy năm qua, hai mẹ con chưa bao giờ gây lộn. Thậm chí bởi vì bà ấy giúp đỡ nuôi dưỡng bảo bảo nên cô còn thấy bà tốt hơn mẹ ruột...



Lúc này Tôn Cúc Hương cũng sợ hãi, nước mũi nước mắt tuôn trào, "Mẹ không muốn hại bảo bảo, bảo bảo là do một tay mẹ nuôi lớn, mẹ còn thương nó hơn bất cứ ai, làm sao lại hại nó! Mẹ chỉ là nhất thời hồ đồ, muốn hù dọa con một chút. Mẹ chỉ có Chí Dũng là con trai nhưng con lại không tính sinh con trai cho nó... Mẹ, mẹ nhất thời hồ đồ..."



Lý Trân Trân chết lặng, đúng rồi, thì ra là như vậy. Mấy lần mẹ thúc giục cô sinh thêm đứa nữa, cô liền từ chối, mặc dù chính sách sinh hai con mở ra nhưng cô và Chí Dũng bận bịu công việc. Hơn nữa nuôi hai đứa tốn nhiều tiền, chỉ sinh một đứa con gái là đỡ, cô có thể cho con cuộc sống tốt nhất, tiếp nhận nền giáo dục tốt nhất, chuyên tâm nuôi dạy con... Cô chưa từng nghĩ con gái kém cỏi gì hơn so với con trai, lại không nghĩ rằng mẹ mình trọng nam khinh nữ, còn muốn cô sinh cho bà một đứa cháu trai!



Lúc trước khi mẹ khuyên nhủ, bà chỉ nói có hai đứa dễ bầu bạn, cũng không nói nhất định phải có cháu trai nên cô không nghĩ nhiều tới chuyện này nữa. Lúc tìm được bảo bảo, bà còn nói với cô lỡ mà bảo bảo xảy ra chuyện gì thì nửa đời sau cô và Chí Dũng biết dựa vào ai? Lúc ấy cô thậm chí đã động lòng, chuẩn bị sinh thêm một đứa bé nữa.



Lại không ngờ rằng tất cả đều là mưu kế của mẹ. Vì để cho cô đồng ý sinh con mà không tiếc tình lấy cháu gái ra dụ dỗ...