Bà Chủ Cửa Hàng Thú Cưng

Chương 49 : A sanh

Ngày đăng: 20:01 18/04/20


"... Bọn họ vẫn luôn rất thiên vị, chỉ là em tự dối gạt mình không muốn tin tưởng thôi. Nhưng bây giờ ngay cả tự lừa mình em cũng không làm được nữa..."



Đôi mắt cậu thiếu niên đỏ lên, ánh nước quật cường nhịn không rơi xuống. Cậu nhẹ nhàng vuốt ve Lão Hổ, một chút lại một chút, giống như là đang đối xử với một đứa trẻ mềm yếu vậy.



"Em ấy có đánh em cũng không sao, nhưng Lão Hổ đã lớn tuổi vậy rồi, nó làm bạn với tụi em mười bảy năm, em không biết làm sao nó có thể ra tay được! Đã như vậy mà ba mẹ còn bênh, còn che chở nó..."



Thiệu Bảo Toàn tức giận, ngược lại càng không hiểu, cùng là người một nhà, tại sao chỉ hà khắc với mỗi mình cậu?



Sơ Ngữ không đành lòng nói ra sự thật, người thân đối xử với cậu ấy như vậy nhưng cậu ấy chưa từng nghi ngờ gì cả, chỉ cảm thấy khó hiểu và oan uất. Việc này chỉ rõ sâu trong nội tâm của Thiệu Bảo Toàn, cậu ấy vẫn ôm mong đợi và ảo tưởng với người nhà. Nếu như biết sự kỳ vọng từ nhỏ tới giờ chỉ là từ một phía, liệu cậu có đau khổ không?



Nhưng mà cậu ấy có quyền được biết chân tướng, vì vậy Sơ Ngữ thử dò hỏi, "Vậy em... Có bao giờ nghĩ có khi nào mình không phải là con ruột của ba mẹ không?"



"Không thể nào!" Cậu thiếu niên trả lời như đinh chặt sắt, không chút do dự, "Lúc ra đời em bị khó sinh, làm mẹ rất đau, cho nên cách ba năm sau mới có em gái." Mẹ nói lúc ấy vị trí bào thai không ngay ngắn cho nên bà mới phải lựa chọn sinh mổ. Sau khi lớn lên cậu còn thấy được vết sẹo kinh khủng trên bụng mẹ, cho dù bị cha mẹ đối xử bất công tới đâu đi nữa thì cậu sẽ không bao giờ nghi ngờ mình không phải là con ruột. Có lúc thậm chí còn lấy lí do "vì mình khó sinh cho nên mẹ không thích mình là đúng" để thuyết phục bản thân.



Sơ Ngữ nghe câu trả lời không chút do dự của Thiệu Bảo Toàn liền biết mình đoán không sai, đứa nhỏ này có cảm tình rất sâu với cha mẹ nuôi. Cũng không biết hai ông bà kia tẩy não thế nào nữa, rõ ràng là đối xử tệ nhưng cậu nhóc vẫn một lòng tín nhiệm bọn họ.



Cô thở dài, "Nếu không phải ruột thịt sao bọn họ lại đối xử với em như vậy chứ?"



Thiệu Bảo Toàn nghi ngờ trong chốc lát, nghĩ tới khả năng này, hình như chỉ có như vậy mới giải thích được thái độ của ba mẹ từ trước giờ đối với mình. Cậu tự bắt mình không được nghĩ thêm nữa.




Sơ Ngữ dẫn bà ngồi vào ghế sa lon sau đó đi pha trà, "Lần trước dì dạy con làm trà hoa đó, con làm được rồi, dì có muốn nếm thử hay không?"



Dì Trần mỉm cười nói, "Được đó, lúc bước vào dì đã nghe mùi trà rồi, đoán chắc là con pha được."



"Là nhờ dì chỉ dạy cẩn thận, nếu mà là người khác chỉ chắc hẳn con sẽ không học được đâu."



Vừa nói cô vừa bưng tách trà tới đặt vào trong tay dì. Dì Trần khom người, tay nhẹ nhàng phẩy phẩy, hương trà mát lạnh xông vào mũi.



Dì Trần khen, "Rất tốt, con rất có thiên phú, nghe dì chỉ một lần mà đã có thể làm được như vậy, thật là khá." Bà nâng chung trà lên, lại nhẹ ngửi một chút, động tác tao nhã mê người. Cặp kính màu trà dính hơi nước nhưng bà không phát hiện.



Sơ Ngữ khẽ thở dài một cái, một người đẹp như thế tốt như thế vậy mà mắt không nhìn thấy được, việc này thật là làm người khác đau lòng mà.



Dì Trần nghe ra tiếng thở dài của cô, hơi mỉm cười nói, "Con không cần hối tiếc thay dì, từ khi không nhìn thấy cho đến giờ dì chưa bao giờ thấy tiếc nuối gì cả. Mắt không thấy thì mới phát hiện những điều tốt đẹp trước kia chưa từng biết, nghe âm thanh người khác không nghe được, ngửi mùi người khác không ngửi được... Thật ra bây giờ dì rất hạnh phúc, được chồng yêu thương, A Sanh hoạt bát, mỗi ngày cắm hoa pha trà, những việc yêu thích này trước kia bận rộn không làm được, bây giờ có đầy đủ thời gian..."



Trong khi nói, ánh mắt bà vẫn sáng ngời, tuyệt đối không phải là lời nói dối. Sơ Ngữ hơi xấu hổ, cô chỉ thấy người khác mặt ngoài bất hạnh, cũng không biết việc cô cho là bất hạnh thật ra không ảnh hưởng gì tới chính người đó. Dì ấy vẫn lạc quan cho dù đã già và bị mù, dì vẫn sống cuộc sống mà mọi người hướng tới.



Sơ Ngữ cảm thấy nếu mình gặp phải những việc đó, chưa chắc có thể kiên cường được như bà.