Bà Chủ Cửa Hàng Thú Cưng

Chương 53 : Xác nhận

Ngày đăng: 20:01 18/04/20


Sơ Ngữ ở nhà ăn cơm, đợi gần hai tiếng mà Đại Miêu vẫn chưa về. Cô hơi lo lắng, sợ Đại Miêu xảy ra chuyện gì bất trắc, đang chuẩn bị ra ngoài tìm thì nó hấp tấp chạy vào.



Sơ Ngữ vội vàng ôm nó, kiểm tra từ trên xuống dưới một lần, thấy trên người nó không có vết thương mới thở phào nhẹ nhõm, "Không có chuyện gì xảy ra chứ? Sao em lâu về thế?"



"Meo làm việc mà chị không yên tâm à?" Đại Miêu kiêu ngạo ngẩng đầu, mặt đầy tự hào báo cáo thành quả.



"Meo thấy hai người họ đi vào một căn nhà, meo nhớ chị nói không được để bị phát hiện nên không dám đi theo vào. Meo thông minh lắm nha, đi quanh nhà một vòng sau đó nhảy vào qua đường cửa sổ." Chuyện mém chút nữa rơi xuống không cần nói, nói ra chỉ tổ ảnh hưởng hình tượng anh dũng của nó trong lòng Ngôn Ngôn thôi!



"Ai mà biết đó là cửa sổ nhà vệ sinh đâu, ây da má ơi, thiếu chút nữa là meo ngộp chết rồi!"



Đại Miêu khoa trương phẩy mũi, mặt trề ra. Sơ ngữ bị nó chọc cười, cũng không giục nó nói trọng điểm, Đại Miêu chỉ có chút tật xấu này thôi, bất kỳ chuyện gì truyền từ trong miệng nó ra cũng thêm bớt một phần. Thêm dầu thêm mỡ, du dương trầm bổng, chuyện nhỏ nhặt không đáng kể cũng thành chuyện "nghìn lẻ một đêm"*.



* những câu chuyện không có thật, bậc cha mẹ dùng để dạy con



"Nhà của bọn họ nhỏ quá, meo mà ra là bị phát hiện liền. Cho nên meo đành phải nín nhịn, đứng trong cầu tiêu theo khe cửa nhìn ra ngoài. Hai người kia nằm xiêu vẹo trên giường, một người ôm một cái chai, chai đó cắm cái ống kỳ lắm, lấy một cái túi..."



Lúc này Sơ Ngữ ngắt lời nó, lấy trong hòm thuốc ra một hộp thuốc cảm, "Là thế này sao?" Một cái hộp màu xanh lá cây, giống như thứ mà cô thấy hai thanh niên kia mua ở tiệm thuốc.



Đại Miêu lập tức gật đầu, "Đúng, chính là cái này, Ngôn Ngôn cũng có à?"



Sơ Ngữ gật đầu, "Em nói tiếp đi đã."



Đại Miêu nói tiếp, "Meo thấy bọn họ xé túi đồ ra, rắc ra một cái ống, sau đó còn bật lửa đốt, một người nữa ôm ống hút. Meo thấy bọn họ hút xong rất thoải mái, hai người nhắm mắt lại hết sức hưởng thụ nói "Thoải mái quá"..."



Chỉ nghe đến đây Sơ Ngữ cũng đã biết, dự cảm của cô đúng thật, hai người này căn bản không phải mua thuốc cảm mạo mà là ma túy. Cái ống đó chắc là dụng cụ hút Methamphetamine, người ta thường dùng "Giấy bạc".


Ông chủ Diêu tỉnh rụi cười cười, "Sao vậy? Cháu bị cảm à?"



"Không phải cháu, là tiểu Bạch, buổi chiều cháu thấy trời ấm nên tắm cho nó, tiểu Bạch hình như bị cảm, cứ nhảy mũi mãi." Cô nói xong tiểu Bạch lập tức phối hợp hắt hơi một cái.



"Cho chó uống thuốc của người được không?" Ông chủ nhìn bốn con vật nuôi, quả nhiên thấy chúng sạch sẽ và lông mượt hơn. Trên mặt treo nụ cười, xoay người cầm một hộp thuốc cảm.



Sơ Ngữ để ý thấy ông cầm cái hộp thứ hai từ trái qua, ở trên còn mấy hộp, không có loại khác, cũng không có hàng rời. Mà khi những thanh niên kia tới mua thuốc cảm, ông chủ đều cầm hộp đầu tiên từ phải qua. Lần nữa xác nhận, tiệm thuốc này thật sự kì lạ.



Sơ Ngữ cười tỉnh rụi, "Không sao ạ, trước kia A Bố bị cảm cháu cũng cho nó uống, uống hai ngày là hết. Mấy con chó con mèo nhà cháu trước kia đều là động vật hoang, thường xuyên lục thùng rác tìm thức ăn, dạ dày không yếu ớt như vậy đâu. Tổng cộng bao nhiêu tiền ạ?"



"Hai trăm lẻ ba tệ, tính hai trăm được rồi."



"Dạ rồi, cám ơn ông chủ, đây là hai trăm, chú cầm đi."



Ông chủ thu tiền, Sơ Ngữ tạm biệt, "Cháu đi trước đây."



"Được, đi thong thả, buổi tối chú ý an toàn."



Lời dặn dò ấm lòng đến vậy, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì sẽ không ai tin người này là một kẻ buôn bán ma túy.



Đến khi bóng lưng Sơ Ngữ khuất dạng, người đàn ông áo đen mới hạ giọng hỏi ông chủ Diêu, "Sạch sẽ không?" Ánh mắt lộ ra màu máu, tựa như chỉ cần ông chủ lắc đầu là anh ta có thể lập tức đi giết người vậy.



Ông chủ Diêu biết anh ta hỏi cô gái kia, gật đầu cười, "Điều tra rồi, nhà ở trong chung cư gần đây, bối cảnh sạch sẽ, gia đình trong sạch."



Sự tàn nhẫn trong mắt người đàn ông biến mất, gật đầu, "Không có vấn đề là tốt, cẩn thận một chút..."