Bà Chủ Cửa Hàng Thú Cưng
Chương 57 : Mất tích 3
Ngày đăng: 20:02 18/04/20
Lâm Lang và cảnh sát đến rất nhanh, bọn họ lái một chiếc xe van màu trắng, hết sức khiêm tốn, không khiến người ta chú ý.
Lâm Lang bước xuống xe, mở cửa xe Sơ Ngữ rồi ngồi vào ghế phụ, "Sao rồi? Người bị hại ở đâu?"
Sơ Ngữ chỉ ngôi nhà xa xa, "Ở đó, tớ sợ làm kinh động đến người bên trong nên không dám đến gần, bây giờ cũng không biết trong đó thế nào. Chỉ biết có một cô gái đang bị trói, hôm nay có thể sẽ bị giết."
Sắc mặt Lâm Lang nghiêm trọng, "Cậu không tới gần thì làm sao biết cô gái đó sắp bị giết?"
Sơ Ngữ bình tĩnh nói, "Chuyện này kể ra rất dài, sau này sẽ giải thích cho cậu biết." Còn việc sau này là khi nào thì cô cũng không biết.
"Tớ không chỉ biết hôm nay cô ấy sẽ bị giết mà còn biết trước kia cũng có người bị hại giống vậy, mỗi một cô gái đều bị giam lại, khi tới lúc sẽ bị giết chết."
"Không chỉ một?" Lâm Lang càng thận trọng, "Vậy cậu biết hung thủ giết người thế nào không? Thi thể xử lý làm sao?"
Sơ Ngữ lắc đầu, "Không biết."
Đây cũng là điều khó giải thích nhất, con chó báo án chưa nói rõ ràng đã bất tỉnh. Nó chỉ nói tình huống tương đối nghiêm trọng, cô không thể làm gì khác hơn là lần mò tới, chờ khi nó tỉnh lại chắc đã quá trễ.
Cũng may là chuyến đi này tương đối thuận lợi, gặp được tiểu Khôi, tìm được nơi giam giữ người bị hại rất nhanh... Khoan khoan, con chó báo án và tiểu Khôi có nói tới cùng một người không? Nếu hai người khác nhau thì lớn chuyện đó.
Sõ Ngữ nghĩ tới đây thì vội vàng gọi cho Tiêu Vân Sanh, "A lô, A Sanh, con chó kia tỉnh chưa?"
"Chưa đâu chị, bác sĩ đang chuyền nước biển, nói nó bị mất sức."
"Chị biết rồi, vậy khi nào nó tỉnh lại em gọi báo cho chị biết ngay nha."
"Ðược," ngừng một chút cậu ấy lại hỏi, "Chị, xảy ra chuyện gì hả?"
"Không có gì đâu, em đừng lo, chăm sóc nó tốt là được."
"Vâng."
"Cái tên này này thật là biến thái", Tôn Toàn gật đầu, "Nhưng mà tại sao lại cạo tóc người ta? Sở thích gì kì quái thế?"
"Hỏi tôi làm gì? Cậu hỏi tên kia đi chứ!"
Tôn Toàn quả nhiên đi hỏi người câm.
Mặt tên kia vẫn không có biểu cảm, nghe thấy câu hỏi thì khóe miệng lại từ từ hiện lên một nụ cười, nụ cười này tà ác dọa người, giọng nói khàn khàn khiến người khác không nhịn được nổi da gà, Tôn Toàn chà chà cánh tay, chỉ nghe tên kia nói, "Thu dọn gọn gàng..."
"Làm xúc xích..."
Nghe câu trả lời, ba người cứng đờ, lạnh cả người, sau đó nhịn không được khom người nôn mửa liên tục.
Móa! Bao nhiêu cái xác bị phân thây đều không khiến bọn họ ghê sợ mà hôm nay lại bị tên này làm kinh tởm. Thịt người làm xúc xích? Biến thái mà còn đặc biệt gớm ghiếc! Sau này bọn họ làm sao dám ăn món này nữa?! Nhất là sáng nay ba người họ còn ăn bánh kẹp rán, loại đặc biệt, thêm hai trứng hai xúc xích, ai biết xúc xích kia làm từ thịt heo hay thịt người!
Ọe...
Hừ hừ hừ, không dám ăn nữa, tên biến thái chết tiệt!
Trong sân bốc lên mùi chua. Mấy người ói hết thức ăn buổi trưa xong không còn gì nữa mới vịn tường đứng lên. Tên kia dường như thấy hứng thú, lại tự mình nói chuyện.
"Bỏ xác mấy cô gái trắng nõn tươi non vào cối xay thịt, máu thịt đỏ tươi, màu trắng của não, kể cả lục phủ ngũ tạng... Từng chút từng chút xay nát thành bùn. Sau đó cho hương liệu vào điều chế thành xúc xích, anh thích vị gì? Cay? Ngũ vị hương? Hay vị ngô?" Lâm Lang thậm chí còn nghe tiếng tên kia nuốt nước miếng, "Đây mới là mỹ vị nhân gian..."
"Ọe..."
Ba người phun ra cả dịch mật, yếu ớt vịn tường đứng không vững.
Tên kia hết sức hưởng thụ, gương mặt thỏa mãn, "Mỗi lần làm xúc xích thịt người tôi đều giữ lại một ít, mấy người có muốn nếm thử không? Rán, xào, nướng luộc đủ cả..."
Ọe...