Bà Chủ Cửa Hàng Thú Cưng
Chương 63 : Pubg 5
Ngày đăng: 20:02 18/04/20
Rời khỏi đảo, Sơ Ngữ mang con quạ nhỏ tới bệnh viện thú y, Giản Diệc Thừa thì chạy thẳng tới cục cảnh sát, báo cáo sự thật vụ án lên cho cấp trên.
"Ý cậu nói là trên đảo còn người thứ mười ba? Là người này tráo đổi súng của bọn họ, cũng giết tất cả những người khác?" Không chỉ Lý Trường Phong, tất cả mọi người trong đội hình sự đều kinh ngạc.
Giản Diệc Thừa bình tĩnh nói, "Đúng ạ, em phát hiện một dấu chân lạ ở phía đông nam của đảo, còn có dấu vết của ca nô, vì vậy đoán ra trên đảo có thể còn người khác."
Giản Diệc Thừa không nhắc đến Sơ Ngữ, anh không muốn cô bị phiền phức, chứng cớ anh vừa nói cũng là thật, cũng không phải ngụy tạo vô căn cứ.
"Phương hướng suy đoán của chúng ta lúc trước là sai lầm, bởi vì chúng ta chủ quan cho là trên đảo không còn người khác nên mới kết luận là Nguyễn Văn Khải giết chín mạng người. Hai người còn lại bị Âu Dương Huân và Nhiếp Dịch Chân giết. Nhưng trên thực tế sự phỏng đoán này có quá nhiều trùng hợp."
"Thứ nhất, trên đảo chỉ có bảy khẩu súng, địa điểm mọi người nhảy xuống là ngẫu nhiên, Nguyễn Văn Khải làm sao có thể đảm bảo anh ta nhất định có thể nhặt được súng trước những người khác? Làm sao có thể đảm bảo tín mạng khi người khác nhặt được súng rồi giết anh ta?"
"Thứ hai, hai người bị Âu Dương Huân và Nhiếp Dịch Chân giết lầm, đạn thật và đạn màu là hai loại khác nhau, sao lúc bắn người rồi lại không tới kiểm tra?"
"Thứ ba, khả năng Nguyễn Văn Khải và Cố Minh Đức đồng thời bắn đối phương một phát chết ngay lớn cỡ nào? Nguyễn Văn Khải thích bắn súng, tầm ngắm chính xác, có thể một phát lấy mạng người ngay nhưng Cố Minh Đức thì không giông thế, tài bắn súng của anh ta chỉ bình thường thôi, đối mặt với một ác ma giết tám người nhất định sẽ hồi hộp lúng túng, cho nên có thể bắn một phát súng làm chết người là không thể."
"Nếu như những điều nói trên là trùng hợp vậy thì xác suất lớn bao nhiêu? Cho nên em nghi ngờ trên đảo có người thứ mười ba, người này một tay lên kế hoạch mưu sát, cũng ngụy tạo hiện trường lừa gạt cảnh sát, để chúng ta đặt sự chú ý lên người Nguyễn Văn Khải. Bằng chứng vững như núi, người đã chết không thể phản bác. Cứ như vậy, chết không có đối chứng."
Giản Diệc Thừa nói xong, Lý Trường Phong cũng gật đầu, "Cậu nói có lý, vậy trừ dấu chân trên bờ và dấu vết ca nô để lại thì còn đầu mối nào khác không? Chỉ có hai thứ này thì không đủ để chứng minh hung thủ là người khác."
Giản Diệc Thừa lắc đầu, "Đây chỉ là suy đoán của em, tạm thời không có chứng cứ."
Lý Trường Phong trầm tư chốc lát, "Vậy được, mọi người cực khổ chút nữa, tiếp tục điều tra theo hướng của tiểu Giản nói, nếu như hung thủ thật là người khác thì nhất định sẽ lưu lại dấu vết."
"Vâng, đội trưởng Lý."
Cuộc họp kết thúc, Lâm Lang xoa đầu, thở dài nói, "Chậc, nhờ phúc của cậu hôm nay lại phải làm thêm giờ rồi, cậu không thể nói chậm một ngày để tớ về nhà ngủ cho đã được hả?"
"Chu Nhất Phàm? Anh ta là ai?"
"À, Chu Nhất Phàm là người chơi giùm Nguyễn Văn Khải, kỹ thuật giỏi nên Văn Khải thường xuyên để cậu ta luyện thăng cấp."
Những người này chơi game thành ghiền, có thể nạp tiền thì nạp, không thể nạp tiền thì tìm người chơi thế, ai mà rảnh ngày nào cũng luyện cấp được đâu? Chu Nhất Phàm này là người giúp bọn họ luyện cấp, bởi vì kỹ thuật của anh ta giỏi nên vẫn duy trì liên lạc, có việc cần thì tìm anh ta.
"Vậy anh có biết mấy người Nguyễn Văn Khải và Chu Nhất Phàm có mâu thuẫn gì không?"
"Mâu thuẫn? Làm gì có chứ, anh ta lấy tiền rồi làm việc, giá cả bọn Văn Khải trả lại không thấp, sao có mâu thuẫn được?" Đinh Trạch nói xong lại nhớ đến gì đó, "Hình như là có một chút mâu thuẫn."
*****
Trong phòng thẩm vấn, Chu Nhất Phàm cúi thấp đầu, bàn tay đeo còng đặt trên đùi, khuôn mặt căng thẳng, không nói một lời.
Anh ta mặc một bộ cái áo T Shirt nhăn nhíu màu đen, trên bộ đồ còn có vết nám của tàn thuốc lá. Khuôn mặt tái nhợt, đáy mắt xanh đen, tóc rối bời có hơi dính dầu mỡ, nhìn một cái là biết thuộc dạng trạch nam ở nhà mỗi ngày.
Lâm Lang và Giang Liên Thành ngồi đối diện, nhìn chằm chằm anh ta hồi lâu, thấy Chu Nhất Phàm không định lên tiếng, Lâm Lang lập tức nói, "Anh biết mình bị bắt tới là vì chuyện gì chứ? Nói đi."
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, nửa ngày mà vẫn không có âm thanh nào cất lên, Lâm Lang nổi giận, "Nhanh, thẳng thắn thì còn được pháp luật khoan hồng, chúng tôi mà lên tiếng trước thì anh không còn cơ hội đâu!"
Một người giết mười hai người, vụ án lớn như vậy, cấp trên cho bọn họ kỳ hạn phải xử lý được trong vòng một tháng. Truyền thông biết tin từ đời nào, ngày ngày đưa tin, áp lực từ người dân lên cảnh sát cũng rất lớn. Đội bọn họ ngày nào cũng làm thêm giờ mới bắt được hung thủ, không mau chóng khai báo mà còn chơi trò yên lặng là vàng, không thể nhẫn nhịn được!
Ngay tại lúc Lâm Lang sắp bùng nổ thì Chu Nhất Phàm mới mở miệng, "Là tôi giết người."
Một hơi ở trong bụng bị đè lại, Lâm Lang thiếu chút nữa nghẹn chết.