Bà Chủ Cửa Hàng Thú Cưng
Chương 67 : Phiên ngoại. Hôn lễ
Ngày đăng: 20:02 18/04/20
"Sơ Ngữ, tỉnh lại đi, đừng ngủ..."
"Sơ Ngữ, em ráng chịu đựng..."
"Sơ Ngữ, chúng ta ra ngoài thì kết hôn đi..."
...
"Sơ Ngữ, Sơ Ngữ, Sơ Ngữ..."
Sơ Ngữ nghe có người đang gọi tên mình, tiếng gọi cứ ở bên tai cô. Cô từ từ mở mắt ra, bên mép giường là cha mẹ đang lo lắng. Ánh mắt dần dần tập trung, ý thức từ từ khôi phục, Sơ Ngữ nhìn gương mặt quen thuộc của cha mẹ, đột nhiên hốt hoảng không biết bây giờ mình đang ở đâu.
"Ngôn Ngôn, con tỉnh rồi à, con là đứa con hư, chuyện lớn như vậy mà cũng không nói với ba mẹ, làm mẹ và ba con lo lắng..."
Sơ Ngữ đột nhiên ngồi thẳng dậy, động tác quá mạnh ảnh hưởng đến vết thương trên đùi, cơn đau đớn khiến cô hít một hơi. Nhưng Sơ Ngữ không thèm để ý, cô vội vàng hỏi ba mẹ, "Giản Diệc Thừa thì sao? Anh ấy đâu?"
Cô nhớ ra rồi, trước khi hôn mê cô và Giản Diệc Thừa rơi xuống biển, nước biển tràn vào buồng xe rất nhanh. Cái lạnh của nước biển bao vây hai người từng chút từng chút một, không khí trong lồng ngực cũng bị rút sạch, độ ấm cơ thể cũng theo máu nơi vết thương dần dần tan mất. Cuối cùng hình như Giản Diệc Thừa hôn cô, khí tràn vào miệng. Dưới tình huống đó, anh đem cơ hội sinh tồn cho cô, vậy anh thế nào?
"Giản Diệc Thừa, Giản Diệc Thừa..."
Sơ Ngữ nhìn một vòng cũng không thấy bóng anh, cô không dám nghĩ tới suy đoán đáng sợ đó, đầu óc trống rỗng, muốn xuống giường tìm anh.
Mẹ Sơ đè cô lại giường, Sơ Ngữ giùng giằng phản kháng, lúc này cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị đẩy ra, Giản Diệc Thừa xách hộp giữ ấm đi vào, thấy phòng bệnh hỗn loạn, không hiểu chuyện gì.
Sơ Ngữ thấy anh xuất hiện thì khựng lại. Cuối cùng mẹ Sơ nhịn không được nữa, dùng tay dí vào đầu cô, "Bác sĩ nói con sắp tỉnh rồi, Tiểu Giản đi chuẩn bị bữa sáng cho con, chứ con nghĩ nó bị làm sao? Hả? Đứa con gái ngốc!"
Ách? Làm sao cô có thể nói rằng mình nghĩ anh chết rồi? Sơ Ngữ đỏ mặt, hết sức khó xử lại nằm xuống giường. Mẹ Sơ kéo chồng đi ra ngoài, "Được rồi, Ngôn Ngôn không sao hai bác cũng yên lòng, tiểu Giản con chăm sóc nó đi, hai bác không ở đây cản trở."
Cách xa rồi mà Sơ Ngữ còn có thể nghe tiếng ba mẹ truyền tới:
"Đi chợ mua con gà, buổi trưa hầm canh cho Ngôn Ngôn uống."
"Mua xương hầm đi, con nó bị thương chân đúng không? Ăn gì bổ đó."
"Vậy không phải nên mua móng heo sao?"
"Cũng đúng, vợ, nghe em hết."
...
...
Đại Miêu ngẩng đầu ưỡn ngực đi trước, Ngôn Ngôn nhà nó hôm nay kết hôn, tuyệt đối không làm chị ấy mất thể diện! Nó nghiêng đầu kêu một tiếng, "Mau xếp thành hàng, đội hình không thể loạn!"
Bên cạnh Đại Miêu là tiểu Bạch, trước hôn lễ Nhị Lang Thần, A Bố và nó tranh nhau vị trí làm hoa đồng, đánh nhau cũng không xong. Cuối cùng dùng phương thức bỏ phiếu quyết thắng bại, tiểu Bạch nhận được 2 phiếu, chiếm ưu thế, giành lấy thắng lợi.
Lúc tổ chức hôn lễ bộ mặt rất quan trọng, Đại Miêu cảm thấy ghế thủ lĩnh phải do một người xứng đáng đảm đương, vì vậy bỏ một phiếu cho tiểu Bạch.
Vì thế, Nhị Lang Thần từ đây tuyệt giao với Đại Miêu, lưng cũng không cho nó trèo thêm lần nào. A Bố cũng thề không giúp nó trộm cá nữa. Vào ngày tổ chức hôn lễ, bọn nó tạm thời ký hiệp định hòa giải.
Quạ đen đu xa xa trên cột điện, mắt đẫm lệ tố cáo, "Mẹ, sao chúng ta không được qua đó?"
"Con à, chúng ta ăn thịt thối rữa, hay xuất hiện gần người chết, loài người cảm thấy chúng ta xui xẻo, hôm nay là ngày vui, không nên làm không khí ngột ngạt."
"Nhưng mà Ngôn Ngôn đâu có tính toán."
"Vậy con muốn đi thì phải len lén xen lẫn trong đám chim khách đấy."
Quạ nhỏ vui mừng hớn hở bay qua, quạ mẹ thấy nó bay vào giữa một đám chim anh vũ, nâng một bên cánh lên che mặt, bị sự ngu xuẩn của con mình làm mất mặt. Đứa nhỏ ngốc, con đen thui chui vào một đám chim trắng bách, sợ người ta không nhìn thấy mình à?
Nhưng sự lo lắng của quạ mẹ là dư thừa, bởi vì hôm nay các loài chim cũng đến đông đúc, mọi người không rảnh để phân biệt. Chỉ là bọn họ tò mò hôn lễ ngoài trời này sao lại hấp dẫn nhiều loài chim đến vậy, trên cây, trên nóc nhà, trên cột điện... Tất cả đều bị bọn chúng chiếm lĩnh.
Còn có mấy con anh vũ vui vẻ đứng ngoài cửa, gặp người tới là hót lên, "Trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử."
...
Rốt cuộc cũng đến màn chào đón nam nữ nhân vật chính. Sơ Ngữ quàng tay mình vào tay cha, chậm rãi đi tới, áo cưới trắng tinh dường như làm tăng thêm mấy phần thanh khiết chói lọi. Hôm nay, cô là cô dâu xinh đẹp nhất.
Giản Diệc Thừa đứng trên bục, nhìn Sơ Ngữ và cha vợ đi tới, trong mắt anh không che giấu được sự vui mừng, sau vẻ vui mừng là thấp thỏm và kích động. Thầm mến tám năm, yêu nhau một năm, hôm nay rốt cuộc anh đã rước được người về dinh rồi.
Tâm trạng kích động, cũng không biết đã tiến hành nghi thức thế nào, lúc hạnh phúc nhất đầu óc đều ngưng hoạt động. Chỉ nhớ bọn họ đeo nhẫn cho nhau xong, một con anh vũ đứng trên bả vai người điều khiển chương trình cao giọng gào thét:
"Hôn một cái! Hôn một cái!"
Mọi người ở phía dưới cũng ồn ào, "Hôn một cái! Hôn một cái..."
Rồi sau đó, Giản Diệc Thừa khom người hôn Sơ Ngữ, dáng vẻ hạnh phúc của bọn họ được nhiếp ảnh gia lưu lại.