Bá Chủ Hắc Đạo Cưng Chiều Vợ Sát Thủ

Chương 14 :

Ngày đăng: 01:45 19/04/20


Nghe giọng nói quen thuộc của anh, Trình Lam vơ đi vài phần tức giận.



Anh mặc trên người âu phục đen áo sơ mi màu trắng, thắt cà vạt màu xanh,hai tay anh bỏ trong quần.



Anh bước đi một cách oai phong lẩm liệt, khí thế bức người,mấy cô gái nhìn thấy điều không thể dời tầm mắt được.



Mạc gia Yến vừa thấy người bước vào là Lôi Lạc Thiên liền chạy đến ôm lấy cánh tay anh.



“Anh Thiên, sao lâu quá không thấy anh đến nhà chơi.”



Giọng nói ngọt ngào nhõng nhẽo vang lên làm Trình Lam ớn lạnh.



Đường Lam rùng mình một cái nhìn về phía cô gái kia giống như con bạch tuột quấn lấy cánh tay Lôi Lạc Thiên.



“Chi Lam, chị có tình địch rồi.”



Đường Tam vừa nói vừa cười.



Trình Lam dùng cập mắt chán ghết nhìn về phía Lôi Lạc Thiên.



Lôi Lạc Thiên bực bội đẩy tay Mạc Gia Yến ra.



Cô lảo đảo lùi về sau vài bước.



Anh bước tới ôm Trình Lam vào lòng trước sự kinh ngạc của mọi người,



Cô cau mày, chán ghét đẩy anh ra.



“trên người anh có mùi hương của người phụ nữ khác.”



Cách cô bán hàng điều kinh ngạc với hành động nầy của cô.



Ai nấy điều biết người đàn ông trước mặt nầy là Tổng giám đốc tập đoàn Lôi Thị cũng là ông chủ lớn của nơi nầy.



Anh là người đàn ông đọc thân hoàng kim ở Thành Phố S mà các phụ nữ điều muốn anh để mắt đến.



Anh lạnh lùng, vô tình, tàn nhẩn nhưng lại là một người tuổi trẻ tài cao.


“Không sao anh đừng làm khó họ nữa.”



Lôi Lạc Thiên yêu thương nhìn Trình Lam,



“Vừa rồi em định mua gì?”



“Em định mua áo số mi cho anh.”



Lôi Lạc Thiên cầm cái áo trên quầy tín tiền lên nói.



“Là cái nầy?”



Mạc gia Yến thấy vậy cô chạy tới cầm áo sơ mi lên nói.



“Anh Lôi em nhìn thấy áo nầy trước thì nghỉ nó sẽ hợp với anh, định mua tặng cho anh, không ngờ cô gái nầy lại muốn giành nó với em.”



“Ây cô, cô nói gì vậy cô mới là người đoạt lấy đồ của người khác.



Nói mà không biết ngượng.



Ngực thì to mà đầu óc như hạt nho.”



Đường Tam nói với giọng mỉa mai.



Tề phong đứng một bên nhìn một màng nầy mà bất giác nở nụ cười.



Mạc tiểu thư nầy phách lối như vậy cũng có ngầy bị chỉnh như thế nầy.



Anh nhìn Đường Tam mà trong lòng có một cảm giác lạ lùng, một cảm giác chưa từng xuất hiện trước đây.



Mạc gia Yến nghe Đường Tam nói vậy, giận dữ vương cánh tay lên định tác vào mặt Đường Tam một cái, nhưng lại bị một cánh tay rắn chắc bất lấy.



“Mạc tiểu Thư, ở đây là nơi đông người mong cô tự trọng.”



Tề phong nói mà mặt không hề đổi sắc.



Mạc gia Yến vừa nói vừa chỉ Tề Phong và Đường Tam nước mắt thì rơi lã chã.



“Anh Lôi côi kìa, bọn họ ăn hiếp em.”



Lôi Lạc Thiên thức giận,



“làm ồn đủ chưa. Còn không mau về.”



Mạc gia Yến thức giận rời đi.