Bá Chủ Vạn Linh Chi Hệ Thống
Chương 101 : Đối Thoại Bạch Vô Thiên
Ngày đăng: 16:15 17/02/21
Sờ đầu Tiểu Lang, Nguyên Du trong lòng tính toán cần làm gì tiếp theo. Khi đi vào nơi này hắn có 3 mục đích, một và hai đã hàn thành, bây giờ cần làm cái thứ ba chính là huấn luyện cho đám nhóc. Nghĩ tới công việc mệt đầu này Nguyên Du thầm thở dài, hắn thật sự không có khiếu dạy học, nếu kêu hắn làm mẫu thì làm được nhưng kêu hắn giải thích thì hắn cũng chịu thôi. Không có khiếu quy về không có khiếu, nhưng hắn muốn thắng vụ cá cược đó thì bắt buộc phải cho đám nhóc học được một phần nhỏ kỹ xảo chiến đấu, khi đấy mới có cơ may chiến thắng.
Tâm niệm vừa động hắn và Tiểu Lang đã vào trong Không Gian Hồn Thể, vừa về tới đây Tiểu Lang như được về nhà, nó nhảy cẫng lên đuôi vẫy cuống quýt rồi chạy đi xung quanh. Nguyên Du nhìn về đám nhóc đang tập luyện ở một khu vực, nhìn động tác thì hình như đang ngồi thiền hấp thụ hồn lực xung quanh đây, bảo sao dạo này cứ phải bổ sung liên tục, hóa ra còn đám này nữa, hắn nghĩ.
"Đó là đệ tử của ngươi sao?" Lần đầu tiên Bạch Vô Thiên chủ động tới bắt chuyện với hắn. Nguyên Du cười nhẹ đáp:
"Không hẳn, nói đúng hơn là lứa công cụ đầu tiên." Bạch Vô Thiên nghe hắn đáp cũng không nói gì. Chuyện xem người khác chỉ là công cụ không phải hiếm, thậm chí chợ đen, buôn bán nô lệ còn định ra một cái giá cho những công cụ đó. Mạng người là vô giá, nhưng một khi đã được định giá thì giá trị của nó chỉ tới mức đó mà thôi.
"Ngươi định làm gì với chúng?" Nàng hỏi.
"Tùy tình huống, nếu là bình thường thì cho chúng làm việc kiếm tiền, nếu trong thời chiến thì cho bọn chúng làm pháo hôi, nói chung là có rất nhiều công dụng." Nguyên Du hờ hững đáp, với một người từng đi ra chiến trận với tư cách là một pháo hôi thì hắn biết cảm giác lúc đó bất lực thế nào. Nhiệm vụ lúc đó của hắn không phải là chiến đấu chống lại quân địch mà là cố gắng làm bọn chúng hao tổn càng nhiều đạn dược càng tốt, thậm chí nếu cần thiết thì rút chốt bom tự sát gây ra thiệt hại.
"Ngươi coi thường mạng sống người khác thế sao?" Bạch Vô Thiên tuy nhìn có vẻ quan tâm đến sinh mạng đám nhóc nhưng thực ra nàng chỉ là muốn nói chuyện một chút cho thoải mái mà thôi. Ở cấp độ của nàng mỗi một lần nhấc tay núi bay biển gầm chết một hai ngàn người là chuyện bình thường, thậm chí nàng còn coi đó là đương nhiên. Nàng cũng không có bao nhiêu áp lực tâm lí với những điều đó, đôi lúc nàng là một cơn ác mộng với những người tu luyện nhỏ yếu, nhưng nếu đến thời khắc sinh tử nàng cũng chẳng ngại đi đến tiền tuyến đứng ở tuyến đầu bảo vệ đâu. Một người dù có ác độc đến đâu thì vẫn có thứ hắn muốn bảo vệ, còn những người không có thì chẳng còn thứ gì cản được họ nữa.
"Giết một con kiến có khác giết hai con kiến không?" Nguyên Du đáp lại, đôi mắt không chứa bất kì ấm áp nào.
"Về cơ bản là không khác mấy, chỉ là hơi dơ tay thôi." Bạch Vô Thiên nhún vai đáp. Giết một cũng là giết, hai cũng là giết, ba vẫn là giết vậy thì tại sao lại cần phải sợ hãi khi ra tay đây? Muốn giết thì giết, miễn là đừng đụng chạm tới phàm nhân hay người vô tội là được.
"Ừm, nếu đã không khác nhau thì liệu ta có cần quan tâm không? Một con rồng có bao giờ quan tâm cuộc sống của một con kiến?" Nguyên Du cười đáp. Định nghĩa về sinh mạng của hắn rời rạc lắm, cuộc sống của hắn là ở chiến trường, nơi chỉ cần một phút giây không chú ý là cái chết ghé đến, nơi một người bạn cười nói với hắn đêm qua thì sáng nay đã thành một cái xác lạnh ngắc. Hắn sống trong một môi trường nơi mạng sống chính là cỏ rác, nơi cái chết là thứ duy nhất hiện diện, bởi những lẽ đó sinh mạng trong mắt hắn không đáng giá một xu nào. Đối với hắn sống thì tốt, chết cũng chẳng sao, cố gắng đến cuối đời rồi nhận ra bản thân đã già thế nào thời gian cũng chẳng còn mấy, lúc đó liệu tiền bạc có còn là vấn đề? Hay vấn đề lúc đó chỉ là thời gian, sức khỏe và hạnh phúc? Nguyên Du đã sống như ngày mai không tồn tại, dù không dư giả gì nhưng ít nhất hắn đã hạnh phúc, dù có bị tai nạn chết bất đắc kì tử thì hắn vẫn có thể mỉm cười.
"Ngươi có bao giờ hối hận về những việc mình đã làm?"
"Tỉ như....?" Nguyên Du biết Bạch Vô Thiên đang cố gắng đề cấp đến vấn đề gì nhưng vẫn cười nói.
"Tỉ như nhốt ta vào đây?" Bạch Vô Thiên cười lạnh.
"Chưa từng, một khi đã xác định làm việc thì lúc đó sẽ không có thời gian cho sự hối hận đâu. Việc làm cũng đã làm, hối hận thì được cái gì? Sự đau đớn, sự dằn vặt? Hay sự an ủi trong tâm hồn mà ngươi tự huyễn hoặc? Nếu hối hận có thể khiến thời gian trở lại thì đã chẳng có thứ gọi là nhân quả. Cơ mà nếu nói đến hối hận thì ta chỉ có một việc mà thôi." Nguyên Du cười đáp. Hắn không bao giờ hối hận về những thứ mình đã làm, nếu không muốn hối hận thì tốt nhất đừng có làm, mà đã làm thì đừng hối hận, quyền quyết định vẫn luôn nằm trong tay hắn, mọi kết quả xảy ra đều do hắn tạo nên.
"Ồ? Ngươi hối hận về việc gì đây?" Bạch Vô Thiên cười mỉm hỏi hắn. Nàng rất tò mò kẻ giết người không gớm tay, kẻ chỉ xem người khác là công cụ, thậm chí mạng sống đối với hắn chẳng đáng là cái gì thì có chuyện gì có thể khiến hắn cảm thấy hối hận đây. Nguyên Du nghe nàng hỏi, mím môi không đáp, chuyện năm đó hắn không muốn nhắc lại nữa, dù người chủ mưu không phải là hắn nhưng hắn cảm thấy mình vẫn phải có trách nhiệm với chuyện đó. Trong suốt một năm ròng, Nguyên Du đã từng sống như một cái xác mất hồn, việc có thì làm, không thì ngồi vào một góc tối tự trách bản thân.
Bạch Vô Thiên thấy Nguyên Du chỉ mím môi cũng không gặng hỏi, Nguyên Du cũng chẳng phải kẻ hiền lành gì, ở nơi đây do hắn làm chủ nên nàng dù không muốn vẫn phải nể mặt hắn.
"Được rồi, ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi. Đừng quan tâm đến bọn hắn." Nguyên Du bước về phía đám nhóc, phất phất tay với Bạch Vô Thiên nói. Đám nhóc kia ở trong đây vậy thì hẳn đã từng nhìn thấy Bạch Vô Thiên rồi, mà thấy nàng cũng chẳng có vẻ gì là bực tức thì hẳn làm bọn nhóc đã bị nàng dạy cho một bài. Thấy Nguyên Du đi tới, hầu hết tất cả những người của hắn đều đi tới trừ Cơ Thanh Huyền, nàng đang dạy cho chúng cách hấp thụ hồn lực vào người nên không thể phân tâm đi gặp hắn.
"Người đó là ai vậy?" Vân Nhược Hân đầu tiên đi tới, nói nhỏ với Nguyên Du.
"Nàng ấy giống hai nàng đấy, sau này đều sẽ là nữ nhân của ta." Nguyên Du ghé tai lại gần Vân Nhược Hân rồi nói khiến nàng có chút đỏ mặt. Thấy mấy người kia chỉ là đứng cách họ vài bước Nguyên Du cũng không nói gì. Bước lên bục giảng, một tay ôm Cơ Thanh Huyền khiến nàng có chút xấu hổ. Hắn nói với đám nhóc:
"Được rồi dừng hết đi, tới lúc chính thức huấn luyện rồi." Lời của hắn vừa dứt đám nhóc đã lục tục đứng dậy, nghiêm túc nhìn hắn. Mấy ngày nay phần lớn thời gian đều là học cách hấp thụ hồn lực, ngoài ra cũng chỉ là tập một chút bài tập nâng cao thể lực mà thôi. Đám nhóc rất muốn những ngày nhàn hạ như này diễn ra mãi mãi nhưng chúng cũng biết người nuôi dưỡng chúng là một ác quỷ, nếu không làm hắn hài lòng thì đừng nói hưởng thụ, chỉ sợ chết cũng là một loại ban ân.
Nguyên Du thấy chúng đã nghiêm túc liền đi xuống dạo một vòng kiểm tra sau đó mới gật gật đầu xem như tạm chấp nhân. Hắn nói:
"Như ta đã nói, bài huấn luyện của các ngươi sẽ bắt đầu từ ngày hôm nay. Để bắt đầu cũng như quản lí cho dễ, ta chia các ngươi ra làm bốn tổ Thiên, Địa, Linh, Nhân, mỗi tổ do một người đệ tử của ta quản lí. Thiên tổ chuyên đánh những mặt trận trên không, là những người chuyên về xạ kích. Địa tổ dành cho những người chuyên đánh về mặt đất, bộ binh, kị binh, thương binh và một vài loại binh chuyên đánh dưới đất khác sẽ thuộc quản lí của tổ này. Linh tổ là nơi dành cho những người đi theo con đường sát thủ, chuyên làm những việc không thể lộ ra ánh sáng, tỉ như ám sát, hạ độc và những hành động liên quan. Cuối cùng là Nhân Tổ, là tổ chuyên về bày bố chiến trận cũng như lập ra các chiến lược đánh địch, đây là tổ ta coi trọng nhất cũng như là tổ có đãi ngộ tốt nhất." Nguyên Du chậm rãi nói. Muốn phát triển, đầu tiên hắn phải tạo ra sự cạnh tranh đã, đã có cạnh tranh thì mới có sự phát triển. Lũ nhóc nghe Nguyên Du nói liền hơi nhao nhao chọn lấy nơi mình muốn đến, hiển nhiên là hơn một nửa chọn Nhân tổ bởi theo Nguyên Du nói đó là nơi có đãi ngộ tốt nhất. Đối với chúng đãi ngộ tốt nhất hiện tại là có đủ ăn đủ mặc, không cần lo tiền bạc sống nay chết mai. Thấy đám nhóc đã nhao nhao Nguyên Du cười gằn, nói:
"Đừng tưởng rằng ta không biết các ngươi nghĩ gì. Muốn vào tổ nào ta đều sẽ cho một bài kiểm tra, vượt qua mới được vào, tên nào cá biệt không vào được tổ nào thì an phận làm hậu cần đi." Đám nhóc nghe hắn nói liền nhao nhao im lặng, chờ đợi những thứ sẽ thay đổi cuộc đời mình phát ra từ miệng của hắn.
"Muốn vào Thiên tổ, yêu cầu tốc độ đạt ít nhất mười lăm giây 60m, mắt tinh không chột hay lé hay mờ. Địa tổ yêu cầu thể hình khỏe mạnh, chịu gió sương tốt, không ngại xông pha. Linh tổ yêu cầu tốc độ nhanh nhất, hành động càng phát ra ít tiếng động càng tốt, tâm lí cũng cần phải vững, ra tay không do dự. Nhân tổ yêu cầu thông minh, có óc quan sát, chiến lược cũng như giữ được bình tĩnh trong mọi tình huống, ngoài ra cần biết tiếp nhận ý kiến. Đây là khái quát một số yêu cầu, nội dung kiểm tra ta sẽ nói sau. Các ngươi có một canh giờ để chuẩn bị." Nói xong Nguyên Du quay người đi xuống, tay vấn không quên kéo theo cả Cơ Thanh Huyền.
"Các ngươi cũng cần kiểm tra." Bước xuống bục giảng Nguyên Du chỉ tay qua bốn đứa đệ tử, Lâm Vũ Thần cũng như ba tên sát thủ kia. Đây là chuyện hệ trọng, thành lập bốn tổ cũng là bước đầu hình thành nên một cái tổ chức, hắn không muốn xảy ra bất kì sai sót nào.
Tâm niệm vừa động hắn và Tiểu Lang đã vào trong Không Gian Hồn Thể, vừa về tới đây Tiểu Lang như được về nhà, nó nhảy cẫng lên đuôi vẫy cuống quýt rồi chạy đi xung quanh. Nguyên Du nhìn về đám nhóc đang tập luyện ở một khu vực, nhìn động tác thì hình như đang ngồi thiền hấp thụ hồn lực xung quanh đây, bảo sao dạo này cứ phải bổ sung liên tục, hóa ra còn đám này nữa, hắn nghĩ.
"Đó là đệ tử của ngươi sao?" Lần đầu tiên Bạch Vô Thiên chủ động tới bắt chuyện với hắn. Nguyên Du cười nhẹ đáp:
"Không hẳn, nói đúng hơn là lứa công cụ đầu tiên." Bạch Vô Thiên nghe hắn đáp cũng không nói gì. Chuyện xem người khác chỉ là công cụ không phải hiếm, thậm chí chợ đen, buôn bán nô lệ còn định ra một cái giá cho những công cụ đó. Mạng người là vô giá, nhưng một khi đã được định giá thì giá trị của nó chỉ tới mức đó mà thôi.
"Ngươi định làm gì với chúng?" Nàng hỏi.
"Tùy tình huống, nếu là bình thường thì cho chúng làm việc kiếm tiền, nếu trong thời chiến thì cho bọn chúng làm pháo hôi, nói chung là có rất nhiều công dụng." Nguyên Du hờ hững đáp, với một người từng đi ra chiến trận với tư cách là một pháo hôi thì hắn biết cảm giác lúc đó bất lực thế nào. Nhiệm vụ lúc đó của hắn không phải là chiến đấu chống lại quân địch mà là cố gắng làm bọn chúng hao tổn càng nhiều đạn dược càng tốt, thậm chí nếu cần thiết thì rút chốt bom tự sát gây ra thiệt hại.
"Ngươi coi thường mạng sống người khác thế sao?" Bạch Vô Thiên tuy nhìn có vẻ quan tâm đến sinh mạng đám nhóc nhưng thực ra nàng chỉ là muốn nói chuyện một chút cho thoải mái mà thôi. Ở cấp độ của nàng mỗi một lần nhấc tay núi bay biển gầm chết một hai ngàn người là chuyện bình thường, thậm chí nàng còn coi đó là đương nhiên. Nàng cũng không có bao nhiêu áp lực tâm lí với những điều đó, đôi lúc nàng là một cơn ác mộng với những người tu luyện nhỏ yếu, nhưng nếu đến thời khắc sinh tử nàng cũng chẳng ngại đi đến tiền tuyến đứng ở tuyến đầu bảo vệ đâu. Một người dù có ác độc đến đâu thì vẫn có thứ hắn muốn bảo vệ, còn những người không có thì chẳng còn thứ gì cản được họ nữa.
"Giết một con kiến có khác giết hai con kiến không?" Nguyên Du đáp lại, đôi mắt không chứa bất kì ấm áp nào.
"Về cơ bản là không khác mấy, chỉ là hơi dơ tay thôi." Bạch Vô Thiên nhún vai đáp. Giết một cũng là giết, hai cũng là giết, ba vẫn là giết vậy thì tại sao lại cần phải sợ hãi khi ra tay đây? Muốn giết thì giết, miễn là đừng đụng chạm tới phàm nhân hay người vô tội là được.
"Ừm, nếu đã không khác nhau thì liệu ta có cần quan tâm không? Một con rồng có bao giờ quan tâm cuộc sống của một con kiến?" Nguyên Du cười đáp. Định nghĩa về sinh mạng của hắn rời rạc lắm, cuộc sống của hắn là ở chiến trường, nơi chỉ cần một phút giây không chú ý là cái chết ghé đến, nơi một người bạn cười nói với hắn đêm qua thì sáng nay đã thành một cái xác lạnh ngắc. Hắn sống trong một môi trường nơi mạng sống chính là cỏ rác, nơi cái chết là thứ duy nhất hiện diện, bởi những lẽ đó sinh mạng trong mắt hắn không đáng giá một xu nào. Đối với hắn sống thì tốt, chết cũng chẳng sao, cố gắng đến cuối đời rồi nhận ra bản thân đã già thế nào thời gian cũng chẳng còn mấy, lúc đó liệu tiền bạc có còn là vấn đề? Hay vấn đề lúc đó chỉ là thời gian, sức khỏe và hạnh phúc? Nguyên Du đã sống như ngày mai không tồn tại, dù không dư giả gì nhưng ít nhất hắn đã hạnh phúc, dù có bị tai nạn chết bất đắc kì tử thì hắn vẫn có thể mỉm cười.
"Ngươi có bao giờ hối hận về những việc mình đã làm?"
"Tỉ như....?" Nguyên Du biết Bạch Vô Thiên đang cố gắng đề cấp đến vấn đề gì nhưng vẫn cười nói.
"Tỉ như nhốt ta vào đây?" Bạch Vô Thiên cười lạnh.
"Chưa từng, một khi đã xác định làm việc thì lúc đó sẽ không có thời gian cho sự hối hận đâu. Việc làm cũng đã làm, hối hận thì được cái gì? Sự đau đớn, sự dằn vặt? Hay sự an ủi trong tâm hồn mà ngươi tự huyễn hoặc? Nếu hối hận có thể khiến thời gian trở lại thì đã chẳng có thứ gọi là nhân quả. Cơ mà nếu nói đến hối hận thì ta chỉ có một việc mà thôi." Nguyên Du cười đáp. Hắn không bao giờ hối hận về những thứ mình đã làm, nếu không muốn hối hận thì tốt nhất đừng có làm, mà đã làm thì đừng hối hận, quyền quyết định vẫn luôn nằm trong tay hắn, mọi kết quả xảy ra đều do hắn tạo nên.
"Ồ? Ngươi hối hận về việc gì đây?" Bạch Vô Thiên cười mỉm hỏi hắn. Nàng rất tò mò kẻ giết người không gớm tay, kẻ chỉ xem người khác là công cụ, thậm chí mạng sống đối với hắn chẳng đáng là cái gì thì có chuyện gì có thể khiến hắn cảm thấy hối hận đây. Nguyên Du nghe nàng hỏi, mím môi không đáp, chuyện năm đó hắn không muốn nhắc lại nữa, dù người chủ mưu không phải là hắn nhưng hắn cảm thấy mình vẫn phải có trách nhiệm với chuyện đó. Trong suốt một năm ròng, Nguyên Du đã từng sống như một cái xác mất hồn, việc có thì làm, không thì ngồi vào một góc tối tự trách bản thân.
Bạch Vô Thiên thấy Nguyên Du chỉ mím môi cũng không gặng hỏi, Nguyên Du cũng chẳng phải kẻ hiền lành gì, ở nơi đây do hắn làm chủ nên nàng dù không muốn vẫn phải nể mặt hắn.
"Được rồi, ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi. Đừng quan tâm đến bọn hắn." Nguyên Du bước về phía đám nhóc, phất phất tay với Bạch Vô Thiên nói. Đám nhóc kia ở trong đây vậy thì hẳn đã từng nhìn thấy Bạch Vô Thiên rồi, mà thấy nàng cũng chẳng có vẻ gì là bực tức thì hẳn làm bọn nhóc đã bị nàng dạy cho một bài. Thấy Nguyên Du đi tới, hầu hết tất cả những người của hắn đều đi tới trừ Cơ Thanh Huyền, nàng đang dạy cho chúng cách hấp thụ hồn lực vào người nên không thể phân tâm đi gặp hắn.
"Người đó là ai vậy?" Vân Nhược Hân đầu tiên đi tới, nói nhỏ với Nguyên Du.
"Nàng ấy giống hai nàng đấy, sau này đều sẽ là nữ nhân của ta." Nguyên Du ghé tai lại gần Vân Nhược Hân rồi nói khiến nàng có chút đỏ mặt. Thấy mấy người kia chỉ là đứng cách họ vài bước Nguyên Du cũng không nói gì. Bước lên bục giảng, một tay ôm Cơ Thanh Huyền khiến nàng có chút xấu hổ. Hắn nói với đám nhóc:
"Được rồi dừng hết đi, tới lúc chính thức huấn luyện rồi." Lời của hắn vừa dứt đám nhóc đã lục tục đứng dậy, nghiêm túc nhìn hắn. Mấy ngày nay phần lớn thời gian đều là học cách hấp thụ hồn lực, ngoài ra cũng chỉ là tập một chút bài tập nâng cao thể lực mà thôi. Đám nhóc rất muốn những ngày nhàn hạ như này diễn ra mãi mãi nhưng chúng cũng biết người nuôi dưỡng chúng là một ác quỷ, nếu không làm hắn hài lòng thì đừng nói hưởng thụ, chỉ sợ chết cũng là một loại ban ân.
Nguyên Du thấy chúng đã nghiêm túc liền đi xuống dạo một vòng kiểm tra sau đó mới gật gật đầu xem như tạm chấp nhân. Hắn nói:
"Như ta đã nói, bài huấn luyện của các ngươi sẽ bắt đầu từ ngày hôm nay. Để bắt đầu cũng như quản lí cho dễ, ta chia các ngươi ra làm bốn tổ Thiên, Địa, Linh, Nhân, mỗi tổ do một người đệ tử của ta quản lí. Thiên tổ chuyên đánh những mặt trận trên không, là những người chuyên về xạ kích. Địa tổ dành cho những người chuyên đánh về mặt đất, bộ binh, kị binh, thương binh và một vài loại binh chuyên đánh dưới đất khác sẽ thuộc quản lí của tổ này. Linh tổ là nơi dành cho những người đi theo con đường sát thủ, chuyên làm những việc không thể lộ ra ánh sáng, tỉ như ám sát, hạ độc và những hành động liên quan. Cuối cùng là Nhân Tổ, là tổ chuyên về bày bố chiến trận cũng như lập ra các chiến lược đánh địch, đây là tổ ta coi trọng nhất cũng như là tổ có đãi ngộ tốt nhất." Nguyên Du chậm rãi nói. Muốn phát triển, đầu tiên hắn phải tạo ra sự cạnh tranh đã, đã có cạnh tranh thì mới có sự phát triển. Lũ nhóc nghe Nguyên Du nói liền hơi nhao nhao chọn lấy nơi mình muốn đến, hiển nhiên là hơn một nửa chọn Nhân tổ bởi theo Nguyên Du nói đó là nơi có đãi ngộ tốt nhất. Đối với chúng đãi ngộ tốt nhất hiện tại là có đủ ăn đủ mặc, không cần lo tiền bạc sống nay chết mai. Thấy đám nhóc đã nhao nhao Nguyên Du cười gằn, nói:
"Đừng tưởng rằng ta không biết các ngươi nghĩ gì. Muốn vào tổ nào ta đều sẽ cho một bài kiểm tra, vượt qua mới được vào, tên nào cá biệt không vào được tổ nào thì an phận làm hậu cần đi." Đám nhóc nghe hắn nói liền nhao nhao im lặng, chờ đợi những thứ sẽ thay đổi cuộc đời mình phát ra từ miệng của hắn.
"Muốn vào Thiên tổ, yêu cầu tốc độ đạt ít nhất mười lăm giây 60m, mắt tinh không chột hay lé hay mờ. Địa tổ yêu cầu thể hình khỏe mạnh, chịu gió sương tốt, không ngại xông pha. Linh tổ yêu cầu tốc độ nhanh nhất, hành động càng phát ra ít tiếng động càng tốt, tâm lí cũng cần phải vững, ra tay không do dự. Nhân tổ yêu cầu thông minh, có óc quan sát, chiến lược cũng như giữ được bình tĩnh trong mọi tình huống, ngoài ra cần biết tiếp nhận ý kiến. Đây là khái quát một số yêu cầu, nội dung kiểm tra ta sẽ nói sau. Các ngươi có một canh giờ để chuẩn bị." Nói xong Nguyên Du quay người đi xuống, tay vấn không quên kéo theo cả Cơ Thanh Huyền.
"Các ngươi cũng cần kiểm tra." Bước xuống bục giảng Nguyên Du chỉ tay qua bốn đứa đệ tử, Lâm Vũ Thần cũng như ba tên sát thủ kia. Đây là chuyện hệ trọng, thành lập bốn tổ cũng là bước đầu hình thành nên một cái tổ chức, hắn không muốn xảy ra bất kì sai sót nào.