Bá Chủ Vạn Linh Chi Hệ Thống

Chương 121 : Giằng Co

Ngày đăng: 16:16 17/02/21

"Hahaha.....chủ nhân cứ yên tâm, ta chỉ sợ thiếu ăn thôi chứ không có chuyện ăn no đâu." Vô Thần thoải mái cười to, Nguyên Du cũng chỉ nhoẻn miệng cười theo, đôi mắt vẫn nhìn thẳng vào trận chiến nảy lửa ở dưới. Hơn ba mươi người đối đầu với đại quân năm trăm người ngay lập tức tạo ra một xung kích thị giác rất lớn. Ba mươi chín con người cầm đại đao đằng kia trước mặt năm trăm kẻ địch cũng chỉ giống như những con thuyền nhỏ trước một cơn bão mạnh bạo bất cứ lúc nào cũng có thể chìm. Tuy chênh lệch hai bên lớn như vậy nhưng không ai lộ ra vẻ sợ hãi mà ngược lại cười nhe nanh trông vô cùng khát máu, Nguyên Du đã từng nói từng vết sẹo khắc lên người bọn hắn dù cho nó có xấu nhưng vẫn như một tấm huy chương đại diện cho bọn hắn trên mỗi chiến trường, mà huy chương thì chỉ có thể treo ở đằng trước tuyệt đối không thể để sau lưng.
Ba mươi chín con người nhìn độ tuổi thì phần nhiều cũng chỉ chưa tới mười sáu nhưng ai nấy đều trông to lớn và mạnh mẽ vô cùng giống như họ đã tập luyện trong một thời gian dài vậy. Cái này là do Nguyên Du cũng đã phải chi một số tiền không nhỏ tí nào để yêu cầu hệ thống thay đổi cơ thể chúng giống hệt với tình trạng cơ thể trong Không Gian Hồn Thể, mà để làm được việc này thì phải chi ra tận năm mươi đồng vàng cho một người. Hậu quả cho việc này là hắn đã quét đi một nửa Bách Thú Sơn Mạch chỉ để kiếm tiền chi tiêu cho mọi hoạt động của Huyết Thần.
Địa Tổ chạy nước rút đến trước mặt kẻ địch dù cho có phải mặc một bộ giáp và cầm lấy đại đao vô cùng nặng nề nhưng tốc độ của ai cũng không chậm, khi chỉ còn cách kẻ địch mười mét tất cả đều nhất tề đeo lên một cái mũ giáp trông vô cùng mạnh mẽ kết hợp với thể hình khiến cho họ không khác gì những chiếc xe tăng đang lao thẳng về phía địch.
Hai bên giao nhau, trái với suy nghĩ của nhiều người rằng tiểu đội này sẽ bị đè ép rất dễ dàng, trên thực tế khi hai bên chạm trán thì đội quân của Phủ Thành Chủ mới là bên bị đè bẹp. Đám người Địa Tổ ai nấy đều vung đao loạn xạ không cần theo một nguyên tắc nào bởi mục đích tối cao của họ chính là giết địch chứ không phải múa đao. Địa Tổ lao vào chém giết giống như một cơn bão, chỉ cần đi đến đâu là người chết đến đó, máu thịt, nội tạng, chân tay, đầu lâu đều là thứ quá mức bình thường đến mức ai cũng thấy được. Đám thường dân một mực tự hào về thành chủ mặt liền vô cùng sợ hãi bởi họ không biết tiếp theo cái lưỡi đao sắc nhọn đó có chĩa vào cổ mình hay không.
Tuy mới đầu vào ai cũng chém giết rất hăng nhưng cũng nhanh chóng thấm mệt, mỗi lần vung một đao đều là quá sức, cũng dễ hiểu thôi, mặc trên mình bộ giáp nặng nề như thế rồi lại còn phải huy động một thanh đại đao nặng ít nhất nửa tạ thì có thể chém được một lần đã là quá mạnh mẽ rồi. Chiến đấu chỉ diễn ra chưa tới nửa tiếng nhưng Địa Tổ ai cũng mệt lả người nhưng thanh đao vẫn không giây nào dừng lại mà huy động điên cuồng, quân địch cũng bị chém chết không ít chỉ còn đâu đó khoảng ba bốn trăm.
Lục Sơn thấy tình thế không ổn, khí thế lập tức liền tỏa ra, không chút nào chần chờ lao đến giải vây cho quân mình. Nhưng chưa kịp để hắn chạy được bao xa thì đã có một cây gậy trúc đập từ trên xuống, Túy Lão cũng chậm rãi xuất hiện hòa ái nói:
"Chuyện đám nhóc thì để đám nhóc tự giải quyết. Chúng ta già cả rồi thì không nên nhúng tay vào làm gì." Túy Lão cười nói nhưng tay cầm gậy vẫn chậm rãi đập đập xuống đất, Chiến Hồn cũng ẩn ẩn hiện hiện sau lưng lão. Lục Sơn tuy rất giận nhưng cũng không thể làm gì, thực lực của hắn có thể nhỉnh hơn Túy Lão một chút nhưng nếu bị quấn lấy thì cũng rất khó mà thoát thân, chưa kể đến đằng xa vẫn còn Nguyên Du đang cười mỉm quan sát mọi thứ. Tình hình này ép buộc hắn chỉ có thể đứng đấy bất lực nhìn quân mình chết đi trong vô vọng.
Học viện cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, bọn hắn vốn là tới đây để giúp đỡ thành chủ cũng như bày tỏ lòng trung thành của mình, nhưng ai ngờ đâu quân lực của Nguyên Du lại mạnh như vậy, chưa kể đến một vị giảng viên trong học viện là Vân Nhược Hân còn đang giúp đỡ Nguyên Du khiến thực lực của học viện giảm xuống không ít. Nguyên Du nhìn bên Túy Lão xong lại nhìn bên học viện thấy bọn hắn đang muốn chạy thì cũng chỉ nhe răng cười, thân hình biến mất rồi một giây sau lại xuất hiện trước mặt bọn hắn, hoàn toàn không chút phòng bị gì.
"Giờ thì suy nghĩ lại chưa, Lập Hân cô nương?" Nguyên Du nở một nụ cười hòa ái với Lập Hân, dù hiện tại hệ thống vẫn bị Vô Thần đè cho không thở nổi nhưng nó lại có một điểm mạnh là có thể giúp hắn mạnh lên cũng như cung cấp không ít thông tin hữu dụng vậy nên nếu buộc phải chọn giữa Vô Thần và hệ thống thì Nguyên Du có thể sẽ chọn hệ thống, hắn không biết Vô Thần có thể giúp mình đi tới đâu bởi những gì hắn làm chỉ là nằm trong sự bảo bọc của nó chứ không hề có một trận chiến thực sự nào.
Lập Hân bị Nguyên Du chỉ tên điểm mặt liền có hơi gấp nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, vô cùng kiên định lắc đầu, nàng dù có chết cũng phải chết trên chiến trường chứ không phải trên giường tên này. Nguyên Du thấy nàng lại từ chối, hơi thở dài một cái rồi chậm rãi nói:
"Vốn muốn dùng biện pháp nhẹ nhàng, nhưng các ngươi và phủ thành chủ lại làm đảo lộn kế hoạch của ta, vậy ta chỉ đành dùng biện pháp mạnh mà thôi." Nguyên Du nuối tiếc nói, vốn trong kế hoạch là một tháng nữa hắn mới bắt đầu đánh với thành chủ nhưng chưa gì lại bị đánh trước thành ra kế hoạch chỉ có thể chuyển sang hướng khác. Bách Minh vội vàng đi lên chắn trước mặt Lập Hân, một tay giấu nàng sau lưng, mặt đối mặt với Nguyên Du nói:
"Thả bọn họ đi, nếu có giết thì giết ta được rồi." Bách Minh vô cùng kiên định nói, quyết định đánh với Nguyên Du là quyết định của lão vậy nên lão phải chịu mọi trách nhiệm. Còn những người đằng sau họ cũng chỉ là phụng mệnh làm việc mà thôi, họ không có tội. Nghe viện trưởng vì mình mà quyết định hiến mạng, những người của học viện liền nhao nhao lên:
"Nếu có giết thì giết cả ta."
"Ta nữa, có gan thì giết ta đi."
"Ngươi dám giết nữ nhân không, nếu có thì ngon mà giết ta trước."
"...."
Hơn hai mươi giọng nói nam có nữ có, trẻ có mà ồm ồm già già cũng có nhao nhao vang lên đòi sống đòi chết. Viện trưởng nhìn cảnh tượng như vậy mắt hơi rưng rưng, những người bình thường lão không bao giờ quan tâm bây giờ lại vì lão mà hiến ra cả mạng mình, đứng trước tình cảnh như vậy ai không khóc thì đúng là không có trái tim. Đối với những giảng viên này học viện như là ngôi nhà thứ hai của họ, nó nuôi dưỡng, nó chăm sóc và hơn hết là nó cho họ một ngôi nhà để họ biết phía sau vẫn còn nơi chào đón họ.
Trái với vẻ rưng rưng xúc động của viện trưởng thì Nguyên Du lại trông rất bình tĩnh, hắn lên tiếng phá vỡ đi những lời nhao nhao đó:
"Ừm, giác ngộ tử vong rất tốt...." Nguyên Du nở một nụ cười đồng thời vỗ tay mấy cái tán thưởng cho sự dũng cảm của họ.
"Biết hi sinh là rất tốt nhưng ta rất tiếc, ta không có ý định tha cho bất cứ ai ở đây đâu." Lời nói vừa dứt, một tấm màng lớn chậm rãi dâng lên, đứng từ xa giống hệt một cái bát úp ngược giấu đi những thứ bên trong. Tuy màng chắn là màu đen nhưng ai cũng có thể thấy rõ mọi vật trước mắt chứ không hề tối đen. Nguyên Du hai tay chắp sau lưng chậm rãi đi một vòng, nói:
"Ta biết các ngươi đã có giác ngộ tử vong, vậy nên cái chết với các ngươi chẳng qua cũng chỉ có thế mà thôi." Lời hắn vừa nói thì ai cũng đồng tình. Đã có thể xem cái chết không ra cái gì thì còn nhất thiết phải sợ nó sao? Giống như biết trước mình sẽ chết do tai nạn thì còn sợ bị đâm chết sao? Vậy nên lời này của Nguyên Du không nói đúng không được, nhưng nó hơi vô nghĩa trong tình cảnh hiện tại. Nguyên Du sau khi trầm mặc một lúc lại nói:
"Các ngươi biết vì sao ta lại nhắm vào tòa thành này sao?"
"Danh vọng, tiền bạc, lãnh thổ, sự đam mê giết chóc..." Lập Hân nói, đôi mắt nàng tràn ngập sự cảnh giác với hắn. Nguyên Du nghe nàng nói cũng chỉ cười nhẹ, nhẹ nhàng gật đầu xem như đồng ý. Đám người thấy hắn thừa nhận như vậy liền không tự chủ được mà nổi da gà, bởi trước mặt bọn hắn chính là người chỉ xem mạng sống là cỏ rác không hơn không kém.
"Ngươi nói đúng, nhưng cũng không đúng. Ta làm như vậy, đơn thuần là vì ta muốn mà thôi..." Nguyên Du nở nụ cười, nói nhẹ. Hắn lại nhìn lên bầu trời đã bị che đi vì màng chắn, đôi mắt có chút hồi ức, nói:
"Ta đã từng cùng những đồng đội của ta quyết tâm sẽ lập nên một thế lực hùng mạnh, nhưng đến cuối cùng thế lực thì đã có nhưng lại chỉ còn mình ta sống sót. Chuyện ngày hôm nay cũng giống như một bài đưa tiễn cuối cùng ta gửi cho họ cũng như là lúc ta chấm dứt đoạn kí ức này ở đây." Nguyên Du cô đơn nói, Vô Thần hiếm khi im lặng, cũng chỉ lẳng lặng nghe Nguyên Du bày tỏ tâm tình. Đám người học viện cũng không quan tâm lắm chuyện quá khứ của hắn như nào, chỉ toàn tâm toàn ý tìm cách thoát ra khỏi đây. Nguyên Du thở dài rồi cúi đầu xuống nhìn đám người của học viện, đôi mắt đã không còn những biểu cảm như trước mà chỉ như một tấm gương, không có cảm xúc, không có phản chiếu, không có tình người.
Nguyên Du nhìn họ, họ cũng nhìn hắn. Vài phút nhanh chóng trôi qua rồi hắn mới thở dài thêm một cái, nói:
"Vô Thần, ta không muốn ai chết, khống chế họ là được, đặc biệt là người tên Lập Hân, ta muốn dùng Ma Chủng Bậc Hai."
"Vâng." Vô Thần chậm rãi thoát ra khỏi lưng Nguyên Du, hiện hình là một con quái vật nhe nanh múa vuốt với chúng. Nó vừa xuất hiện không khí cũng bắt đầu lạnh lẽo đến thấu xương, đôi mắt đỏ rực của nó nhìn lướt qua từng người nhưng chỉ một cái lướt qua đó lại khiến họ cảm thấy như bản thân hoàn toàn không mặc gì cả. Nó nhìn một lúc rồi dừng lại, nhìn chằm chằm vào Lập Hân, khóe môi liếm hai cái rồi thèm thuồng nói:
"Một con mồi ngon lành như vậy, đáng tiếc chủ nhân đã ra lệnh thì ta cũng không muốn trái...."