Bá Chủ Vạn Linh Chi Hệ Thống
Chương 143 :
Ngày đăng: 16:16 17/02/21
Thời điểm nửa đêm cũng là thời điểm trăng lên cao nhất, chiếu rọi sáng nhất nhưng có vẻ đêm nay không được như vậy, những tầng mây u ám che đi ánh sáng của bầu trời lộ ra một khung cảnh có chút buồn bã. Đêm nay đúng là rất buồn bã, đã có ít nhất ba gia đình biến mất không rõ nguyên do, người già hay trẻ em đều biến mất, không ít người vô gia cư cũng đã biến mất và tất cả chỉ để lại một vũng máu lớn trên nền đất lạnh lẽo, vũng máu ấy cũng không mất bao nhiêu lâu đã bốc hơi hết giống như điều đó là hiển nhiên, tất cả manh mối đều đứt đoạn.
Vụ này dĩ nhiên có liên quan đến Vô Thần, sở dĩ hắn làm như vậy là vì bổ sung lại một chút sức mạnh cho mình, dù sao đã tổn thất nhiều Văn như vậy chỉ để phong ấn Thời Gian Chi Nhãn. Văn vốn là thứ chỉ có thể hình thành thông qua các loại tri thức và sức mạnh sau khi được chuyển hóa tới cực hạn mới hình thành được vậy nên muốn bổ sung lại thì chỉ có cách hấp thụ thêm các loại tri thức mà thôi. Nhưng đó là với người bình thường, hắn là ai? Chính là một kẻ được chính tay Hắc Long đại nhân tạo ra vậy nên cũng có một số điểm khác người, Văn nếu trong quá trình hình thành hay trình độ nắm vững nó không cao thì đúng là cần làm theo biện pháp đó thật nhưng hắn là kẻ đã sử dụng Văn đến mức lô hỏa thuần thanh vậy nên toàn bộ tri thức hắn đã sớm khắc vào trong đầu, vậy nên hắn có thể tùy thời tái tạo lại nó nhưng vẫn cần không ít sức mạnh.
Nhưng đó không phải là tất cả mọi thứ, cùng lúc này, ở trong một mảnh rừng có một đôi nam nữ đang làm những hành động nguyên thủy nhất trước mặt một đám người khác đang bị trói dựa vào gốc cây. Nữ thì xinh đẹp kiều diễm, mái tóc vốn được búi cao nay lại bị làm xõa tung ra trên lưng nàng như một cái thác nước, làn da trắng trẻo kết hợp với ánh sáng mờ mờ của ánh trăng lại càng khiến nó như sáng lên, khuôn mặt thùy mị kiêm chút quyến rũ, chỉ bằng gương mặt này thôi cũng có thể câu dẫn bất kì nam nhân nào. Đôi chân thon dài của nàng bây giờ đang banh ra như mời gọi, từng đợt dâm dịch tuôn ra như thác chảy sau mỗi cú nhấp hông của nam nhân kia. Tiểu huyệt của nàng vô cùng hồng hào dù cho nàng đã có chồng, trên gò mu đó là một lớp cỏ cây um tùm nhưng không những không khiến người ta ghét bỏ mà ngược lại còn gợi nên những dâm ý nguyên thủy nhất. Bầu ngực căng tròn cùng với núm vú hồng hào mê người của nàng một cái thì bị tên nam nhân kia bóp lấy xoa bóp từng đợt, bên còn lại nâng lên hạ xuống theo từng cú nhích người của nàng khiến nàng lại càng mê người hơn. Đôi mắt đẹp của nàng nhắm chặt, tuy cảm thấy vô cùng sướng nhưng lại cố gắng kìm nén để mình không rên ra một tiếng động nào nhưng càng cố gắng nàng lại càng bất lực, sau mỗi một cú nhấp hông của hắn thì tiểu huyệt đã lâu không ai đụng vào của nàng lại chảy ra rất nhiều dâm dịch, nàng giống như một người mỹ phụ khuê phòng khát tình đã lâu vậy nên tâm trí nàng càng chống trả bao nhiêu thì cơ thể lại càng sung sướng bấy nhiêu, hai tay nàng bấu lấy nền cỏ, miệng liên tục mở ra thở dốc.
"Tại sao mọi thứ lại thành ra thế này?" Câu hỏi này liên tục lặp lại trong đầu nàng, mà muốn hiểu rõ nguyên do thì phải kể lại câu chuyện một tiếng trước.
Một tiếng trước, Vô Thần đã đem đám người này đến vị trí hiện tại chỉ có Mặc Uyển là hắn một mực kè kè bên người, bởi vì nàng ta có phần Âm rất nhiều, mặc dù mức độ thất thoát ra rất nhỏ nhưng ít nhất vẫn đủ để thần hồn của Nguyên Du khôi phục. Nhưng đó chỉ là màn dạo đầu mà thôi, kế hoạch của hắn chính yếu nhất vẫn là làm tình với Mặc Uyển và hấp thụ phần Âm của nàng. Mặc dù nàng ta bị hắn cưỡng ép nhưng về phần cơ thể thì đã chấp thuận nên chất lượng và số lượng thì không chê vào đâu được.
Đi đến mảnh rừng, những cái xúc tu liền hóa thành tứng sợi dây thừng dài trói tất cả lại, số lượng người ở đây ít nhất phải là gần trăm nhưng vẫn không nhằm nhò gì với sức mạnh của hắn vậy nên tất cả rất nhanh đã bị khống chế rồi vứt vào một góc, hắn còn đặc biệt để chồng của Mặc Uyển trước nhất. Mặc Uyển sớm đã được hắn nhẹ nhàng đặt ngồi dưới một gốc cây bất lực xem mọi thứ diễn ra. Hài lòng trước sự sắp đặt của mình Vô Thần cười khẽ đằng sau lớp mặt nạ rồi chậm rãi đi về phía Mặc Uyển.
"Ngươi muốn làm gì!"Vô Thần nghe vậy liền nở một nụ cười không mấy hảo ý, ngồi xổm trước mặt nàng rồi một tay nâng cằm nàng lên, hắn nhẹ nhàng nói:
"Không phải quá rõ sao? Ta không phải thầy tu vậy nên cũng không cần giữ sắc dục. Vả lại ngươi quyến rũ như vậy ta làm sao lại không cương đây?" Vô Thần dâm dục nói, một tay còn chộp lấy bộ ngực căng tròn đằng sau lớp vải bó kia. Một sát thủ khi làm việc yêu cầu y phục tuyệt đối phải bó để có thể thuận tiện làm việc, và bây giờ thì đúng là thuận tiện thật, nó hoàn toàn phô ra hết nét người nở nang, cơ thể quyến rũ và bộ ngực sữa mà bất cứ thằng đàn ông nào cũng muốn sờ soạng.
Bị hắn khinh nhờn như vậy, như một phản ứng bình thường, nàng liền vung tay lên tát vào mặt hắn, tay còn lại thì gạt cái tay của hắn ra, tất cả hành động đều là phản ứng bình thường của một người phụ nữ, nàng đã hoàn toàn quên mất sự đáng sợ của hắn lúc nãy. Mọi người thấy cảnh này đôi mắt ai cùng hiện lên vẻ giận dữ và sợ hãi, trong tiềm thức bọn hắn thì chỉ cần nàng ta chịu ủy khuất một chút thì có thể bọn hắn sẽ được sống nhưng hiện nàng ta lại làm như vậy thì khác nào tuyệt đường sống? Đối với bọn hắn Mặc Uyển là một thứ dùng để trao đổi cho mạng sống, trong mắt bọn hắn nàng ta cũng chỉ là một đứa kỹ nữ lúc nào cũng thích phô ra cơ thể của mình mà thôi, bọn họ nhìn Mặc Uyển tất cả chỉ như đám đàn ông đang nhìn vào đồ chơi của mình vậy.
Vô Thần ăn một cái tát nhưng lại không có vẻ gì là bực bội mà trái lại còn khiến hắn hưng phấn, hắn nói:
"Ha....Ngươi có biết rằng đối với động vật thích suy nghĩ bằng nửa thân dưới thì ngươi càng phản kháng thì nó càng phấn khích không?" Vô Thần như nghiền ngẫm nhìn nàng. Mặc Uyển nghe vậy liền có chút sợ hãi nhưng vẫn cứng rắn nói:
"Ngươi nhất định sẽ hối hận vì chuyện này!" Vô Thần thừa hiểu nàng ta chỉ là cố gắng chống chế, nếu nàng ta có lực lượng để khiến hắn hối hận thì giờ đã không ngồi đây bị hắn khinh nhờn thế này. Nàng ta càng phản kháng thì lại càng đánh thức con thú trong Vô Thần, hắn không chút kiêng nể gì bóp vào bầu ngực sữa kia, nhưng lại vô cùng nhẹ nhàng và kích thích chứ không mạnh bạo như Nguyên Du. Lại bị hắn xoa ngực, Mặc Uyển lại muốn phản kháng nhưng Vô Thần đã rào trước:
"Lần trước xem như xé nháp, lần này nếu ngươi dám làm vậy thì người hối hận sẽ là ngươi..." Mặc Uyển nghe vậy, cái tay không dám tiếp tục làm càn mà dừng ở giữa không trung. Biết được điểm yếu của nàng ta, Vô Thần cơ bản đã nắm chắc phần thắng, hắn nhẹ nhàng xé đi lớp áo bó kia, bàn tay lại nhẹ nhàng luồn vào, vừa làm hắn vừa nói:
"Ta cho ngươi hai con đường để chọn, một là tiếp tục chống trả và bọn hắn sẽ bị giết, hai là tự nguyện dâng mình cho ta, đổi lại...." Vô Thần cố ý không nói mấy chữ cuối nhưng miễn là người thông minh đều hiểu ý của hắn là gì. Đám người kia dù cách cũng một đoạn nhưng vẫn nghe rõ từng chữ, bọn hắn liền gào lên:
"Đồng ý với hắn đi!"
"Nhanh đồng ý!"
"Nếu ta mà chết ngươi cũng đừng mong sống tốt!"
"Nhanh mà đồng ý cho ông đây sống!"
"Nhanh lên, ngươi là kỹ nữ mà, nhanh làm việc đi!"
"Phải đấy, làm việc đi!"
"Chịu ủy khuất một chút cũng không chết đâu!"
"...." Đám người ai nấy đều gào rất to, đặc biệt tên phu quân của Mặc Uyển là gào to nhất, đứng trước sinh tử thì mới có thể kiểm nghiệm được tình cảm chân thật nhất, mà tình cảm của bọn hắn đối với nàng ta chỉ là vật trao đổi mà thôi. Vô Thần thấy cảnh này, nụ cười chắc thắng liền chậm rãi nở rộ đằng sau lớp mặt nạ. Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng, đôi mắt đẹp đó đã rung động lên rất nhiều chứng tỏ nội tâm nàng cũng đang dậy sóng.
Mặc Uyển giờ khắc này tâm tình đang dậy sóng hỗn loạn, nàng đúng là nợ bọn hắn nên mới gia nhập vào tổ chức này. Từ khi gia nhập nàng luôn xem bọn hắn là anh em, chưa bao giờ để ai tụt lại phía sau, nàng luôn hết lòng quan tâm, hết lòng giúp đỡ nhưng thứ nàng đang chứng kiến hiện tại lại đập tan cái huyễn tưởng của nàng. Nàng nhìn thẳng vào phu quân của mình, tên đó dù bị nàng nhìn trực diện như vậy nhưng khuôn mặt vẫn không có chút giao động nào. Hai hàng lệ nhẹ nhàng chảy qua khóe mắt của nàng, nàng đã triệt để sụp đổ trước sự thật này, đến chồng nàng còn chấp nhận để nàng bán thân đi thì còn nói gì tới người dưng? Nàng nhìn Vô Thần, đôi mắt tràn ngập sự đáng thương như một cô gái mới lớn mất hết phương hướng về cuộc đời. Nàng nhìn hắn, hắn cũng nhìn nàng, nhưng đôi mắt của hắn lại tràn ngập sự thương hại, hắn thương hại cho cái tình cảm nàng dành cho bọn hắn và thứ nàng nhận lại chỉ là sự phản bội vào phút chót.
"Được...thôi, nếu các ngươi đã muốn sống như vậy....ta thành toàn cho các ngươi...." Nàng nói nhưng trong lòng lại đau đớn tột cùng, đến giọng nói cũng đã không rõ ràng nữa, nó như bị nỗi lòng của nàng lấn đi mất. Nàng nợ bọn hắn một mạng.....vay thì trả, đến lúc nàng trả nợ rồi... Đám người kia nghe vậy liền gào to vui mừng:
"Đúng vậy! Quyết định rất sáng suốt!"
"Từ đầu nhanh như vậy có phải đỡ không!"
"Đừng cho bản thân ủy khuất, đi theo một cường giả là phúc phận của ngươi!"
"....." Nàng nghe nhưng nỗi lòng đã không còn dậy sóng như trước mà chỉ đau đớn như ai đó bóp nghẹt, đến cuối cùng thì nàng vẫn chỉ là con tốt thí. Nàng nhìn bọn hắn một lượt, đôi mắt chất chứa đầy sự oán hận rồi nàng nhìn Vô Thần, nàng đã buông bỏ, nàng không biết tương lai mai sau của mình ra sao nhưng nàng chắc chắn bản thân sẽ sống rất tệ nếu rơi vào tay người này.
Vô Thần thấy nàng ta đã lựa chọn, đằng sau lớp mặt nạ kia nụ cười của hắn lại càng đậm. Sở dĩ hắn buộc nàng đi đến đường cùng như vậy là vì một con người càng đến gần bờ vực sụp đổ thì phần Âm của họ lại càng tinh thuần, mà Mặc Uyển vốn đã tích tụ không ít Âm khí, bây giờ tâm trạng của nàng lại buồn bã cực độ càng khiến nó trở nên tinh thuần hơn bao giờ hết. Ngoài ra thì hắn cũng muốn cho nàng chuẩn bị tâm lí trước, để hắn có giết bọn chúng thì nàng cũng không bỡ ngỡ.
"Ngươi chắc chắn rồi chứ?" Tuy là câu hỏi nhưng nó không có ý nghĩa là nàng ta có thể quyết định.
"...." Mặc Uyển nhẹ nhàng gật đầu, đôi mắt đã mất đi toàn bộ sắc thái, nàng quyết định rồi, một lúc nữa nhất định nàng phục vụ hắn một lần rồi sau đó cắn lưỡi tự vẫn, nợ cũng đã trả, nàng không có nhiệm vụ phải tiếp tục làm nhơ bẩn bản thân.
Vụ này dĩ nhiên có liên quan đến Vô Thần, sở dĩ hắn làm như vậy là vì bổ sung lại một chút sức mạnh cho mình, dù sao đã tổn thất nhiều Văn như vậy chỉ để phong ấn Thời Gian Chi Nhãn. Văn vốn là thứ chỉ có thể hình thành thông qua các loại tri thức và sức mạnh sau khi được chuyển hóa tới cực hạn mới hình thành được vậy nên muốn bổ sung lại thì chỉ có cách hấp thụ thêm các loại tri thức mà thôi. Nhưng đó là với người bình thường, hắn là ai? Chính là một kẻ được chính tay Hắc Long đại nhân tạo ra vậy nên cũng có một số điểm khác người, Văn nếu trong quá trình hình thành hay trình độ nắm vững nó không cao thì đúng là cần làm theo biện pháp đó thật nhưng hắn là kẻ đã sử dụng Văn đến mức lô hỏa thuần thanh vậy nên toàn bộ tri thức hắn đã sớm khắc vào trong đầu, vậy nên hắn có thể tùy thời tái tạo lại nó nhưng vẫn cần không ít sức mạnh.
Nhưng đó không phải là tất cả mọi thứ, cùng lúc này, ở trong một mảnh rừng có một đôi nam nữ đang làm những hành động nguyên thủy nhất trước mặt một đám người khác đang bị trói dựa vào gốc cây. Nữ thì xinh đẹp kiều diễm, mái tóc vốn được búi cao nay lại bị làm xõa tung ra trên lưng nàng như một cái thác nước, làn da trắng trẻo kết hợp với ánh sáng mờ mờ của ánh trăng lại càng khiến nó như sáng lên, khuôn mặt thùy mị kiêm chút quyến rũ, chỉ bằng gương mặt này thôi cũng có thể câu dẫn bất kì nam nhân nào. Đôi chân thon dài của nàng bây giờ đang banh ra như mời gọi, từng đợt dâm dịch tuôn ra như thác chảy sau mỗi cú nhấp hông của nam nhân kia. Tiểu huyệt của nàng vô cùng hồng hào dù cho nàng đã có chồng, trên gò mu đó là một lớp cỏ cây um tùm nhưng không những không khiến người ta ghét bỏ mà ngược lại còn gợi nên những dâm ý nguyên thủy nhất. Bầu ngực căng tròn cùng với núm vú hồng hào mê người của nàng một cái thì bị tên nam nhân kia bóp lấy xoa bóp từng đợt, bên còn lại nâng lên hạ xuống theo từng cú nhích người của nàng khiến nàng lại càng mê người hơn. Đôi mắt đẹp của nàng nhắm chặt, tuy cảm thấy vô cùng sướng nhưng lại cố gắng kìm nén để mình không rên ra một tiếng động nào nhưng càng cố gắng nàng lại càng bất lực, sau mỗi một cú nhấp hông của hắn thì tiểu huyệt đã lâu không ai đụng vào của nàng lại chảy ra rất nhiều dâm dịch, nàng giống như một người mỹ phụ khuê phòng khát tình đã lâu vậy nên tâm trí nàng càng chống trả bao nhiêu thì cơ thể lại càng sung sướng bấy nhiêu, hai tay nàng bấu lấy nền cỏ, miệng liên tục mở ra thở dốc.
"Tại sao mọi thứ lại thành ra thế này?" Câu hỏi này liên tục lặp lại trong đầu nàng, mà muốn hiểu rõ nguyên do thì phải kể lại câu chuyện một tiếng trước.
Một tiếng trước, Vô Thần đã đem đám người này đến vị trí hiện tại chỉ có Mặc Uyển là hắn một mực kè kè bên người, bởi vì nàng ta có phần Âm rất nhiều, mặc dù mức độ thất thoát ra rất nhỏ nhưng ít nhất vẫn đủ để thần hồn của Nguyên Du khôi phục. Nhưng đó chỉ là màn dạo đầu mà thôi, kế hoạch của hắn chính yếu nhất vẫn là làm tình với Mặc Uyển và hấp thụ phần Âm của nàng. Mặc dù nàng ta bị hắn cưỡng ép nhưng về phần cơ thể thì đã chấp thuận nên chất lượng và số lượng thì không chê vào đâu được.
Đi đến mảnh rừng, những cái xúc tu liền hóa thành tứng sợi dây thừng dài trói tất cả lại, số lượng người ở đây ít nhất phải là gần trăm nhưng vẫn không nhằm nhò gì với sức mạnh của hắn vậy nên tất cả rất nhanh đã bị khống chế rồi vứt vào một góc, hắn còn đặc biệt để chồng của Mặc Uyển trước nhất. Mặc Uyển sớm đã được hắn nhẹ nhàng đặt ngồi dưới một gốc cây bất lực xem mọi thứ diễn ra. Hài lòng trước sự sắp đặt của mình Vô Thần cười khẽ đằng sau lớp mặt nạ rồi chậm rãi đi về phía Mặc Uyển.
"Ngươi muốn làm gì!"Vô Thần nghe vậy liền nở một nụ cười không mấy hảo ý, ngồi xổm trước mặt nàng rồi một tay nâng cằm nàng lên, hắn nhẹ nhàng nói:
"Không phải quá rõ sao? Ta không phải thầy tu vậy nên cũng không cần giữ sắc dục. Vả lại ngươi quyến rũ như vậy ta làm sao lại không cương đây?" Vô Thần dâm dục nói, một tay còn chộp lấy bộ ngực căng tròn đằng sau lớp vải bó kia. Một sát thủ khi làm việc yêu cầu y phục tuyệt đối phải bó để có thể thuận tiện làm việc, và bây giờ thì đúng là thuận tiện thật, nó hoàn toàn phô ra hết nét người nở nang, cơ thể quyến rũ và bộ ngực sữa mà bất cứ thằng đàn ông nào cũng muốn sờ soạng.
Bị hắn khinh nhờn như vậy, như một phản ứng bình thường, nàng liền vung tay lên tát vào mặt hắn, tay còn lại thì gạt cái tay của hắn ra, tất cả hành động đều là phản ứng bình thường của một người phụ nữ, nàng đã hoàn toàn quên mất sự đáng sợ của hắn lúc nãy. Mọi người thấy cảnh này đôi mắt ai cùng hiện lên vẻ giận dữ và sợ hãi, trong tiềm thức bọn hắn thì chỉ cần nàng ta chịu ủy khuất một chút thì có thể bọn hắn sẽ được sống nhưng hiện nàng ta lại làm như vậy thì khác nào tuyệt đường sống? Đối với bọn hắn Mặc Uyển là một thứ dùng để trao đổi cho mạng sống, trong mắt bọn hắn nàng ta cũng chỉ là một đứa kỹ nữ lúc nào cũng thích phô ra cơ thể của mình mà thôi, bọn họ nhìn Mặc Uyển tất cả chỉ như đám đàn ông đang nhìn vào đồ chơi của mình vậy.
Vô Thần ăn một cái tát nhưng lại không có vẻ gì là bực bội mà trái lại còn khiến hắn hưng phấn, hắn nói:
"Ha....Ngươi có biết rằng đối với động vật thích suy nghĩ bằng nửa thân dưới thì ngươi càng phản kháng thì nó càng phấn khích không?" Vô Thần như nghiền ngẫm nhìn nàng. Mặc Uyển nghe vậy liền có chút sợ hãi nhưng vẫn cứng rắn nói:
"Ngươi nhất định sẽ hối hận vì chuyện này!" Vô Thần thừa hiểu nàng ta chỉ là cố gắng chống chế, nếu nàng ta có lực lượng để khiến hắn hối hận thì giờ đã không ngồi đây bị hắn khinh nhờn thế này. Nàng ta càng phản kháng thì lại càng đánh thức con thú trong Vô Thần, hắn không chút kiêng nể gì bóp vào bầu ngực sữa kia, nhưng lại vô cùng nhẹ nhàng và kích thích chứ không mạnh bạo như Nguyên Du. Lại bị hắn xoa ngực, Mặc Uyển lại muốn phản kháng nhưng Vô Thần đã rào trước:
"Lần trước xem như xé nháp, lần này nếu ngươi dám làm vậy thì người hối hận sẽ là ngươi..." Mặc Uyển nghe vậy, cái tay không dám tiếp tục làm càn mà dừng ở giữa không trung. Biết được điểm yếu của nàng ta, Vô Thần cơ bản đã nắm chắc phần thắng, hắn nhẹ nhàng xé đi lớp áo bó kia, bàn tay lại nhẹ nhàng luồn vào, vừa làm hắn vừa nói:
"Ta cho ngươi hai con đường để chọn, một là tiếp tục chống trả và bọn hắn sẽ bị giết, hai là tự nguyện dâng mình cho ta, đổi lại...." Vô Thần cố ý không nói mấy chữ cuối nhưng miễn là người thông minh đều hiểu ý của hắn là gì. Đám người kia dù cách cũng một đoạn nhưng vẫn nghe rõ từng chữ, bọn hắn liền gào lên:
"Đồng ý với hắn đi!"
"Nhanh đồng ý!"
"Nếu ta mà chết ngươi cũng đừng mong sống tốt!"
"Nhanh mà đồng ý cho ông đây sống!"
"Nhanh lên, ngươi là kỹ nữ mà, nhanh làm việc đi!"
"Phải đấy, làm việc đi!"
"Chịu ủy khuất một chút cũng không chết đâu!"
"...." Đám người ai nấy đều gào rất to, đặc biệt tên phu quân của Mặc Uyển là gào to nhất, đứng trước sinh tử thì mới có thể kiểm nghiệm được tình cảm chân thật nhất, mà tình cảm của bọn hắn đối với nàng ta chỉ là vật trao đổi mà thôi. Vô Thần thấy cảnh này, nụ cười chắc thắng liền chậm rãi nở rộ đằng sau lớp mặt nạ. Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng, đôi mắt đẹp đó đã rung động lên rất nhiều chứng tỏ nội tâm nàng cũng đang dậy sóng.
Mặc Uyển giờ khắc này tâm tình đang dậy sóng hỗn loạn, nàng đúng là nợ bọn hắn nên mới gia nhập vào tổ chức này. Từ khi gia nhập nàng luôn xem bọn hắn là anh em, chưa bao giờ để ai tụt lại phía sau, nàng luôn hết lòng quan tâm, hết lòng giúp đỡ nhưng thứ nàng đang chứng kiến hiện tại lại đập tan cái huyễn tưởng của nàng. Nàng nhìn thẳng vào phu quân của mình, tên đó dù bị nàng nhìn trực diện như vậy nhưng khuôn mặt vẫn không có chút giao động nào. Hai hàng lệ nhẹ nhàng chảy qua khóe mắt của nàng, nàng đã triệt để sụp đổ trước sự thật này, đến chồng nàng còn chấp nhận để nàng bán thân đi thì còn nói gì tới người dưng? Nàng nhìn Vô Thần, đôi mắt tràn ngập sự đáng thương như một cô gái mới lớn mất hết phương hướng về cuộc đời. Nàng nhìn hắn, hắn cũng nhìn nàng, nhưng đôi mắt của hắn lại tràn ngập sự thương hại, hắn thương hại cho cái tình cảm nàng dành cho bọn hắn và thứ nàng nhận lại chỉ là sự phản bội vào phút chót.
"Được...thôi, nếu các ngươi đã muốn sống như vậy....ta thành toàn cho các ngươi...." Nàng nói nhưng trong lòng lại đau đớn tột cùng, đến giọng nói cũng đã không rõ ràng nữa, nó như bị nỗi lòng của nàng lấn đi mất. Nàng nợ bọn hắn một mạng.....vay thì trả, đến lúc nàng trả nợ rồi... Đám người kia nghe vậy liền gào to vui mừng:
"Đúng vậy! Quyết định rất sáng suốt!"
"Từ đầu nhanh như vậy có phải đỡ không!"
"Đừng cho bản thân ủy khuất, đi theo một cường giả là phúc phận của ngươi!"
"....." Nàng nghe nhưng nỗi lòng đã không còn dậy sóng như trước mà chỉ đau đớn như ai đó bóp nghẹt, đến cuối cùng thì nàng vẫn chỉ là con tốt thí. Nàng nhìn bọn hắn một lượt, đôi mắt chất chứa đầy sự oán hận rồi nàng nhìn Vô Thần, nàng đã buông bỏ, nàng không biết tương lai mai sau của mình ra sao nhưng nàng chắc chắn bản thân sẽ sống rất tệ nếu rơi vào tay người này.
Vô Thần thấy nàng ta đã lựa chọn, đằng sau lớp mặt nạ kia nụ cười của hắn lại càng đậm. Sở dĩ hắn buộc nàng đi đến đường cùng như vậy là vì một con người càng đến gần bờ vực sụp đổ thì phần Âm của họ lại càng tinh thuần, mà Mặc Uyển vốn đã tích tụ không ít Âm khí, bây giờ tâm trạng của nàng lại buồn bã cực độ càng khiến nó trở nên tinh thuần hơn bao giờ hết. Ngoài ra thì hắn cũng muốn cho nàng chuẩn bị tâm lí trước, để hắn có giết bọn chúng thì nàng cũng không bỡ ngỡ.
"Ngươi chắc chắn rồi chứ?" Tuy là câu hỏi nhưng nó không có ý nghĩa là nàng ta có thể quyết định.
"...." Mặc Uyển nhẹ nhàng gật đầu, đôi mắt đã mất đi toàn bộ sắc thái, nàng quyết định rồi, một lúc nữa nhất định nàng phục vụ hắn một lần rồi sau đó cắn lưỡi tự vẫn, nợ cũng đã trả, nàng không có nhiệm vụ phải tiếp tục làm nhơ bẩn bản thân.