Bá Chủ Vạn Linh Chi Hệ Thống
Chương 20 : Bách Thú Sơn Mạch
Ngày đăng: 10:03 31/07/20
Nguyên Du chạy theo Lâm Vũ Thần tầm nửa ngày rốt cuộc bước tới một chỗ rừng cây um tùm, sâu bên trong thậm chí đôi lúc còn nghe thấy tiếng hổ khiếu sói tru. Cây cối rậm rạp, nhưng không quá u ám, vẫn còn có thể miến cưỡng thấy vài chục mét xung quanh, sâu bên trong đôi chỗ có mấy ngọn núi, mấy ngọn đồi càng làm tăng vẻ nguy hiểm cho nơi đây đặc biệt là khi xung quanh luôn tồn tại vài con côn trùng nhỏ nhưng có khả năng lấy mạng người không có chút tiếng động.
Lâm Vũ Thần chạy tới trước, cúi người thở dốc nhưng khuôn mặt không biểu hiện ra bất kì vẻ mệt mỏi nào, lớn giọng hô.
"Nguyên Du ca, đi nhanh lên, đây là Bách Thú Sơn Mạch!!"
Nguyên Du chậm rãi dạo bộ từ phía xa nghe thấy cũng chỉ gật đầu một cái, nơi đây cũng xem như là rộng lớn, thậm chí còn được xem là một cái biên giới tự nhiên chắn ngang giữa hai quốc gia. Nguyên Du trong lúc đi cũng nghe Lâm Vũ Thần nói sơ lược về cái này nhưng hiện tại hắn đã quên gần sạch, chỉ nhớ mỗi nơi này tên là Bách Thú Sơn Mạch và càng đi sâu thì yêu thú càng mạnh, chỉ có thế. Đợi Nguyên Du chậm rãi cuốc bộ tới Lâm Vũ Thần cũng đã hồi hết sức lực nhưng trên mặt kích động vẫn còn.
"Nguyên Du ca, ngươi biết cơ duyên ở đâu sao?" Lâm Vũ Thần vô cùng chờ mong câu trả lời từ Nguyên Du.
"Biết chết liền." Nguyên Du vô cùng hời hợt đáp, hắn mà biết cơ duyên ở đâu còn lâu mới nói cho người khác biết. Lâm Vũ Thần sau khi nghe thấy câu trả lời của Nguyên Du mặt kích động lập tức biến mất, thay vào đó là một khuôn mặt chán nản vô cùng. Nguyên Du thấy vậy, vỗ vai hắn một cái rồi dẫn đầu tiến vào Bách Thú Sơn Mạch, đồng thời còn không quên nói lớn.
"Vì không biết nên mới phải đi tìm, cơ duyên chứ không phải rau xanh ngoài chợ!" Lâm Vũ Thần ở sau lưng nghe thấy tiếng Nguyên Du vọng lên, ánh mắt hơi lấp lóe, đúng vậy a. Cơ duyên chứ không phải rau xanh, chỉ có thể đi tìm mới mong tìm thấy, còn nếu chỉ đợi người khác chỉ điểm thì lúc đó bát nhang cũng thay mấy cái rồi. Nghe Nguyên Du nói, Lâm Vũ Thần thoát khỏi chán nán, lập tức chạy theo sau Nguyên Du.
"Tu luyện chính là tranh đoạt lực lượng với Trời, mà cơ duyên sẽ là vốn liếng của ngươi, ngươi sẽ không chỉ cướp đoạt cơ duyên của người khác mà còn tranh đoạt cả lực lượng của Trời." Nguyên Du đi đằng trước nói bâng quơ mấy lời. Mấy lời này cũng là hắn đọc từ trong tiểu thuyết mà ra, mà nghĩ thì hắn thấy cũng đúng, cơ duyên là hữu hạn mà tu luyện giả thì nhiều vô kể, nói là tranh đoạt với người khác cũng không sai. Lâm Vũ Thần đi theo đằng sau lại nghe một cách say sưa, Nguyên Du đôi lúc sẽ nói mấy lời khó hiểu nhưng hắn càng nghĩ thấy lời đó lại càng có lí, lần này cũng vậy. tuy nghe vô cùng không có ý nghĩa nhưng nghĩ kì thì hắn thấy đúng vô cùng.
Nguyên Du đi đằng trước cũng không quan tâm Lâm Vũ Thần đang nghĩ gì, thực lực bây giờ của hắn có thể so với Chiến Linh cảnh sơ kỳ, nói là thế nhưng nếu thật gặp Chiến Linh cảnh sơ kỳ phần thắng của hắn cũng chỉ là 40%, dĩ nhiên nếu thật sự liều mạng thì cũng vẫn có thể giết được đối phương. Đây cũng là nguyên do hắn phải đi lịch luyện, trong sáu ngày này ít nhất hắn phải có đủ lực lượng để toàn thân đào thoát khỏi Chiến Linh cảnh hoặc có thể là giết chết cả Chiến Linh cảnh sơ kỳ. Sức mạnh của hắn hiện tại có thể đi lông nhông ở khu vực ngoài mà không cần kiêng nể gì cả nhưng đi sâu vào trong thì không chắc, hắn có nghe Lâm Vũ Thần nhắc tới ở trung tâm Bách Thú Sơn Mạch rất có thể có Lục giai yêu thú, tương đương với võ giả Chiến Vương cảnh của nhân loại.
Đi gần cả nửa ngày trời, tổ hợp hai người vẫn chưa bắt gặp một con thú hoang nào chứ đừng nói là yêu thú, thậm chí là Nhất giai yêu thú cũng chả thấy một mống, ngược lại cả hai người đi bộ buồn chán vô cùng, đúng lúc này Nguyên Du mới chợt nhớ một kĩ năng bị động của mình, Long Uy, hắn liền hỏi hệ thống.
"Hệ thống, Long Uy có đang hoạt động không?" Nguyên Du vô cùng lo lắng hỏi
"Có!" Hệ thống đáp lại một cách dứt khoát. Nghe câu trả lời Nguyên Du không khỏi vỗ trán một cái, hắn bây giờ mới hiểu tại sao đi từ sáng đến giờ mà vẫn chưa thấy con yêu thú nào, hóa ra là do Long Uy a. Có tên nào điên đến độ lao đầu vô miệng cọp không, chưa kể đến bản năng cảnh báo của yêu thú còn cao hơn con người nhiều, vậy nên không thấy một mống nào cũng là dễ hiểu. Nguyên Du ra lệnh tắt kĩ năng, lập tức từ bốn phương tám hướng tiếng sói tru, tiếng hổ gầm, tiếng chim khiếu lập tức vang lên, bọn chúng cũng là bị đè ép cả nửa ngày thậm chí thở mạnh cũng không dám nói chi là di chuyển? Bây giờ khi cái uy áp kia biến mất bọn chúng mới bắt đầu ló đầu ra đi săn. Nguyên Du thấy tiếng náo động xung quanh, trong lòng không khỏi thở dài, hắn mất oan cả nửa ngày trời chỉ vì quên tắt kĩ năng, cái này khiến trong lòng hắn khóc thét, thời gian hiện tại đối với hắn là vàng là bạc a, bị lãng phí vô ích như này nói sao hắn không lên máu.
Lâm Vũ Thần đi sau Nguyên Du quan sát hắn từ đầu chí cuối, thấy biểu cảm của hắn biến đổi liên tục, từ buồn chán sang có tí vui vẻ tới tức giận đến nổi gân xanh. Nguyên Du lúc đầu buồn chán là vì hắn quên tắt kĩ năng thành ra tốn cả nửa ngày vô ích, có tí vui vẻ là vì bây giờ yêu thú bắt đầu đi săn, hẳn là hắn sẽ may mắn đụng vài con đi? Còn tức giận là vì tại sao cái hệ thống này lại không nói tí gì cho hắn nghe, cũng không thèm thông báo một tiếng kĩ năng nào đang được sử dụng. Thở dài một hơi, xem như dọn dẹp tâm tình, nhìn lên bầu trời đã chuyển đỏ, đã sắp trở thành trời đêm mà ban đêm đó chính là lãnh địa của hắn, bất cứ một con yêu thú nào cũng đừng mong trốn được, nếu tối nay không có trăng nữa thì tuyệt, hắn có thể toàn lực săn giết mà không bị bất cứ thứ gì ảnh hưởng. Quay đi nhìn qua Lâm Vũ Thần, hắn chỉ bỏ lại một câu rồi lập tức leo lên cành cây phóng đi giữa khu rừng.
"Theo ta đi săn." Lâm Vũ Thần sau khi nghe thấy câu nói của hắn liền lập tức lên tinh thần, bắt chước Nguyên Du phóng theo sau lưng hắn. Một tổ hợp này đêm nay sẽ khuấy động cả khu rừng này lên, thậm chí nó còn sẽ trở thành một cơn ác mộng đối với bất kì một con yêu thú nào ở đây. Nguyên Du không quan tâm Lâm Vũ Thần có theo kịp hay không, hắn cắm đầu phóng đi, mục tiêu bây giờ của hắn là không ăn không ngủ tiêu diệt thật nhiều yêu thú để tăng thêm sức mạnh, có thêm Thôn phệ phụ trợ hẳn là sẽ không mất nhiều thời gian đi, lúc nãy hắn cũng đã được hệ thống thông báo rằng giết người hay giết yêu thú đều sẽ tăng thêm kinh nghiệm, mà sau khi lên cấp hai tất cả thuộc tính của hắn đều sẽ được cộng một điểm, hắn còn được tặng thêm năm điểm thuộc tính để cộng vào bảng trạng thái, thậm chí giết chóc càng nhiều càng đẩy nhanh tiến độ dung hợp của hệ thống. Vậy nên cuộc đi săn này đối với hắn hoàn toàn có lợi mà không có hại.
Lâm Vũ Thần chạy tới trước, cúi người thở dốc nhưng khuôn mặt không biểu hiện ra bất kì vẻ mệt mỏi nào, lớn giọng hô.
"Nguyên Du ca, đi nhanh lên, đây là Bách Thú Sơn Mạch!!"
Nguyên Du chậm rãi dạo bộ từ phía xa nghe thấy cũng chỉ gật đầu một cái, nơi đây cũng xem như là rộng lớn, thậm chí còn được xem là một cái biên giới tự nhiên chắn ngang giữa hai quốc gia. Nguyên Du trong lúc đi cũng nghe Lâm Vũ Thần nói sơ lược về cái này nhưng hiện tại hắn đã quên gần sạch, chỉ nhớ mỗi nơi này tên là Bách Thú Sơn Mạch và càng đi sâu thì yêu thú càng mạnh, chỉ có thế. Đợi Nguyên Du chậm rãi cuốc bộ tới Lâm Vũ Thần cũng đã hồi hết sức lực nhưng trên mặt kích động vẫn còn.
"Nguyên Du ca, ngươi biết cơ duyên ở đâu sao?" Lâm Vũ Thần vô cùng chờ mong câu trả lời từ Nguyên Du.
"Biết chết liền." Nguyên Du vô cùng hời hợt đáp, hắn mà biết cơ duyên ở đâu còn lâu mới nói cho người khác biết. Lâm Vũ Thần sau khi nghe thấy câu trả lời của Nguyên Du mặt kích động lập tức biến mất, thay vào đó là một khuôn mặt chán nản vô cùng. Nguyên Du thấy vậy, vỗ vai hắn một cái rồi dẫn đầu tiến vào Bách Thú Sơn Mạch, đồng thời còn không quên nói lớn.
"Vì không biết nên mới phải đi tìm, cơ duyên chứ không phải rau xanh ngoài chợ!" Lâm Vũ Thần ở sau lưng nghe thấy tiếng Nguyên Du vọng lên, ánh mắt hơi lấp lóe, đúng vậy a. Cơ duyên chứ không phải rau xanh, chỉ có thể đi tìm mới mong tìm thấy, còn nếu chỉ đợi người khác chỉ điểm thì lúc đó bát nhang cũng thay mấy cái rồi. Nghe Nguyên Du nói, Lâm Vũ Thần thoát khỏi chán nán, lập tức chạy theo sau Nguyên Du.
"Tu luyện chính là tranh đoạt lực lượng với Trời, mà cơ duyên sẽ là vốn liếng của ngươi, ngươi sẽ không chỉ cướp đoạt cơ duyên của người khác mà còn tranh đoạt cả lực lượng của Trời." Nguyên Du đi đằng trước nói bâng quơ mấy lời. Mấy lời này cũng là hắn đọc từ trong tiểu thuyết mà ra, mà nghĩ thì hắn thấy cũng đúng, cơ duyên là hữu hạn mà tu luyện giả thì nhiều vô kể, nói là tranh đoạt với người khác cũng không sai. Lâm Vũ Thần đi theo đằng sau lại nghe một cách say sưa, Nguyên Du đôi lúc sẽ nói mấy lời khó hiểu nhưng hắn càng nghĩ thấy lời đó lại càng có lí, lần này cũng vậy. tuy nghe vô cùng không có ý nghĩa nhưng nghĩ kì thì hắn thấy đúng vô cùng.
Nguyên Du đi đằng trước cũng không quan tâm Lâm Vũ Thần đang nghĩ gì, thực lực bây giờ của hắn có thể so với Chiến Linh cảnh sơ kỳ, nói là thế nhưng nếu thật gặp Chiến Linh cảnh sơ kỳ phần thắng của hắn cũng chỉ là 40%, dĩ nhiên nếu thật sự liều mạng thì cũng vẫn có thể giết được đối phương. Đây cũng là nguyên do hắn phải đi lịch luyện, trong sáu ngày này ít nhất hắn phải có đủ lực lượng để toàn thân đào thoát khỏi Chiến Linh cảnh hoặc có thể là giết chết cả Chiến Linh cảnh sơ kỳ. Sức mạnh của hắn hiện tại có thể đi lông nhông ở khu vực ngoài mà không cần kiêng nể gì cả nhưng đi sâu vào trong thì không chắc, hắn có nghe Lâm Vũ Thần nhắc tới ở trung tâm Bách Thú Sơn Mạch rất có thể có Lục giai yêu thú, tương đương với võ giả Chiến Vương cảnh của nhân loại.
Đi gần cả nửa ngày trời, tổ hợp hai người vẫn chưa bắt gặp một con thú hoang nào chứ đừng nói là yêu thú, thậm chí là Nhất giai yêu thú cũng chả thấy một mống, ngược lại cả hai người đi bộ buồn chán vô cùng, đúng lúc này Nguyên Du mới chợt nhớ một kĩ năng bị động của mình, Long Uy, hắn liền hỏi hệ thống.
"Hệ thống, Long Uy có đang hoạt động không?" Nguyên Du vô cùng lo lắng hỏi
"Có!" Hệ thống đáp lại một cách dứt khoát. Nghe câu trả lời Nguyên Du không khỏi vỗ trán một cái, hắn bây giờ mới hiểu tại sao đi từ sáng đến giờ mà vẫn chưa thấy con yêu thú nào, hóa ra là do Long Uy a. Có tên nào điên đến độ lao đầu vô miệng cọp không, chưa kể đến bản năng cảnh báo của yêu thú còn cao hơn con người nhiều, vậy nên không thấy một mống nào cũng là dễ hiểu. Nguyên Du ra lệnh tắt kĩ năng, lập tức từ bốn phương tám hướng tiếng sói tru, tiếng hổ gầm, tiếng chim khiếu lập tức vang lên, bọn chúng cũng là bị đè ép cả nửa ngày thậm chí thở mạnh cũng không dám nói chi là di chuyển? Bây giờ khi cái uy áp kia biến mất bọn chúng mới bắt đầu ló đầu ra đi săn. Nguyên Du thấy tiếng náo động xung quanh, trong lòng không khỏi thở dài, hắn mất oan cả nửa ngày trời chỉ vì quên tắt kĩ năng, cái này khiến trong lòng hắn khóc thét, thời gian hiện tại đối với hắn là vàng là bạc a, bị lãng phí vô ích như này nói sao hắn không lên máu.
Lâm Vũ Thần đi sau Nguyên Du quan sát hắn từ đầu chí cuối, thấy biểu cảm của hắn biến đổi liên tục, từ buồn chán sang có tí vui vẻ tới tức giận đến nổi gân xanh. Nguyên Du lúc đầu buồn chán là vì hắn quên tắt kĩ năng thành ra tốn cả nửa ngày vô ích, có tí vui vẻ là vì bây giờ yêu thú bắt đầu đi săn, hẳn là hắn sẽ may mắn đụng vài con đi? Còn tức giận là vì tại sao cái hệ thống này lại không nói tí gì cho hắn nghe, cũng không thèm thông báo một tiếng kĩ năng nào đang được sử dụng. Thở dài một hơi, xem như dọn dẹp tâm tình, nhìn lên bầu trời đã chuyển đỏ, đã sắp trở thành trời đêm mà ban đêm đó chính là lãnh địa của hắn, bất cứ một con yêu thú nào cũng đừng mong trốn được, nếu tối nay không có trăng nữa thì tuyệt, hắn có thể toàn lực săn giết mà không bị bất cứ thứ gì ảnh hưởng. Quay đi nhìn qua Lâm Vũ Thần, hắn chỉ bỏ lại một câu rồi lập tức leo lên cành cây phóng đi giữa khu rừng.
"Theo ta đi săn." Lâm Vũ Thần sau khi nghe thấy câu nói của hắn liền lập tức lên tinh thần, bắt chước Nguyên Du phóng theo sau lưng hắn. Một tổ hợp này đêm nay sẽ khuấy động cả khu rừng này lên, thậm chí nó còn sẽ trở thành một cơn ác mộng đối với bất kì một con yêu thú nào ở đây. Nguyên Du không quan tâm Lâm Vũ Thần có theo kịp hay không, hắn cắm đầu phóng đi, mục tiêu bây giờ của hắn là không ăn không ngủ tiêu diệt thật nhiều yêu thú để tăng thêm sức mạnh, có thêm Thôn phệ phụ trợ hẳn là sẽ không mất nhiều thời gian đi, lúc nãy hắn cũng đã được hệ thống thông báo rằng giết người hay giết yêu thú đều sẽ tăng thêm kinh nghiệm, mà sau khi lên cấp hai tất cả thuộc tính của hắn đều sẽ được cộng một điểm, hắn còn được tặng thêm năm điểm thuộc tính để cộng vào bảng trạng thái, thậm chí giết chóc càng nhiều càng đẩy nhanh tiến độ dung hợp của hệ thống. Vậy nên cuộc đi săn này đối với hắn hoàn toàn có lợi mà không có hại.