Bá Chủ Vạn Linh Chi Hệ Thống
Chương 29 : Giấc Mộng
Ngày đăng: 20:01 05/08/20
Lâm Vũ Thần nằm im bất động ở đó, con mắt không chút sắc thái nào, hay nói đúng hơn hắn đã muốn từ bỏ mọi thứ, cha mẹ, đại ca, tất cả đều đã trở thành vô nghĩa với hắn. Mây mưa bắt đầu kéo đến, trời đất bắt đầu trở nên tối hơn, không lâu sau một cơn mưa chậm rãi trút xuống, xóa đi vết nước bọt trên người hắn nhưng lại không thể xóa đi sự nhục nhã trong lòng hắn. VÌ CÁI GÌ!? Lâm Vũ Thần trong lòng gào thét, vì cái gì hắn sinh ra đã là phế vật? Vì cái gì điểm xuất phát của hắn đã vạch thua cuộc? Vì cái gì hắn phải chịu lấy sự nhục nhã này? Hỡi Thượng Thiên, VÌ CÁI GÌ!??
Lâm Vũ Thần trong lòng gào thét điên cuồng, hắn không phục, hắn muốn lật đổ cái số phận chó má này, hắn muốn những kẻ đã trào phúng hắn phải cảm nhận cái chết từ từ và đau đớn, hắn muốn NGHỊCH THIÊN, suy nghĩ vừa xẹt qua trong lòng, tức thời một tia sét cũng vì thế xuất hiện, một tiếng nổ lớn xuất hiện nơi thương khung. Lâm Vũ Thần nhìn lấy, hắn cười, cười một cách điên cuồng, đến Thượng Thiên cũng đã bỏ rơi hắn vậy thì vì cái gì hắn còn phải tiếp tục cố gắng? Tiếp tục bấu víu vào một hi vọng ảo tưởng? Lâm Vũ Thần chậm rãi nhắm lại đôi mắt, tùy ý để người khác nhục mạ hắn cũng không muốn phản ứng nữa.
Hắn bắt đầu mơ, mơ về một tương lai, nơi hắn chính là chủ cuộc chơi chứ không phải kẻ chịu nhục nhã như thế này. Đó là giấc mơ đẹp nhất với hắn, nhưng mơ chung quy lại vẫn chỉ là mơ, nó không phải hiện thực, rồi sẽ có lúc hắn phải tỉnh lại... Lâm Vũ Thần chậm rãi mở mắt ra, xuất hiện trong mắt hắn chính là một cái trần nhà hắn chưa thấy bao giờ, hơi di động cổ nhìn xung quanh, căn phòng được bày biên rất tinh tế và ưu mỹ nổi bật lên vẻ cổ kính nhưng không kém phần thanh tao. Lâm Vũ Thần nhìn ngắm một chút, ánh mắt lại hướng về phía trần nhà, đôi mắt lại nhắm lại, hắn muốn tiếp tục mơ.
Lần này, hắn mơ không phải là mỹ nhân vô số hay sức mạnh vô biên mà chỉ đơn giản là một căn nhà rách nát, cũ kĩ, thậm chí nếu so với nơi hắn ở thì cũng chỉ hơn được một chút xíu. Hơi chần chờ một khắc, hắn chậm rãi bước vào, không biết vì sao, từ tận đáy lòng mình, hắn cảm thấy cực kì tôn kính cùng kính sợ nơi này, giữ lấy nghi hoặc trong lòng, hắn tiếp tục tiến lên, chưa tới mấy bước liền tới trước cửa. Theo bản năng hắn sẽ đẩy cửa tiến vào nhưng lần này thì không, hắn vô cùng thấp thỏm chậm rãi gõ ba tiếng lên cánh cửa, không thấy động tĩnh, tâm tình hắn càng trở nên thấp thỏm, gõ thêm ba tiếng nữa, lúc này mới cánh cửa mới bắt đầu mở ra. Lâm Vũ Thần lo sợ bước vào đó, cảm giác này đối với hắn rất lạ lùng, vì cái gì hắn lại trở nên thấp thỏm dù đã từ bỏ mọi thứ? Không kìm lại hiếu kì, hắn bước vào trong.
Bên trong là một không gian khác, xung quanh chỉ là một màu đen tuyền cùng vài chỗ hơi sáng lấp lánh lên. Nhưng thứ thu hút hắn không phải là hình dạng của nơi này mà là một thân ảnh tay chắp sau lưng đang nhìn ngó một thứ gì đó. Cảm thấy hắn bước vào, người kia đầu hơi quay xuống, con mắt liếc Lâm Vũ Thần, con mắt này đối với hắn vừa lạ mà lai vừa quen thuộc nhưng hắn lại không thể nhớ được đã nhìn thấy nó khi nào. Người kia cùng Lâm Vũ Thần nhìn nhau trọn vẹn một phút, một giọng nói vang lên phá vỡ sự yên tĩnh này,
"Tiểu tử, không có .... bên cạnh nhìn ngươi tàn tạ thật đấy!" Người kia mở lời, giọng nói không chút nào che giấu mỉa mai. Lâm Vũ Thần nghe thấy lời này, thay vì cảm thấy không có gì thì ngược lại hắn cảm thấy xấu hổ vô cùng. Người kia thấy Lâm Vũ Thần không nói lời nào cũng không dây dưa vấn đề này mãi, sau khi im lặng một chút hắn đổi chủ đề:
"Trên đời này không có gì là tuyệt đối, vậy nên đừng có vì vậy mà buông tay. Hãy luôn nhớ bản thân luôn cố gắng vì điều gì, đó sẽ là kim chỉ nam cho ngươi. Và hãy nhớ, chỉ cần ngươi trả giá đủ nhiều, ngươi tự khắc sẽ có được thứ mình mong muốn!" Nói xong, người kia lại quay đầu lại nhìn về một hướng. Lâm Vũ Thần câu hiểu câu không, hơi chắp tay cảm tạ liền quay về, trước khi đi còn không quên nhìn thân ảnh quen thuộc mà lại xa lạ kia. Vừa bước ra khỏi căn nhà, không gian xung quanh bắt đầu sụp đổ, Lâm Vũ Thần mơ mơ màng màng tỉnh dậy. Mở mắt một lần nữa, vẫn là cái trần nhà quen thuộc kia, hắn không khỏi thở dài một cái, nhớ lại giấc mơ lúc nãy, hắn thấy thật kì lạ, đặc biệt là thân ảnh chắp tay sau lưng vừa lạ mà vừa quen đó. Hơi vung vẩy đầu một chút, xóa đi mấy cái ý nghĩ kia, bất chợt một cái ôm bất ngờ khiến hắn đau nhe răng trợn mắt.
"Vũ Thần, rốt cục ngươi cũng tỉnh rồi!" Một giọng nói nam vang lên, mang theo vẻ thật thà và chất phác. Lâm Vũ Thần nhìn người đang ôm mình, trong lòng không khỏi có chút ấm áp, hắn rốt cục vẫn là có nơi trở về a. Sau khi ôm chán chê, người kia buông tay, hai tay ấn xuống đầu vai của Lâm Vũ Thần, mặt vô cùng nghiêm túc nói:
"Vũ Thần, nói cho ta biết, có phải là tên khốn Lâm Hạo kia đánh gãy chân ngươi không!?" Lâm Minh nhìn xuống cái chân gãy của Lâm Vũ Thần, răng không khỏi nghiến mấy cái, mấy tên khốn kiếp kia chỉ biết bắt nạt đệ đệ của hắn, lần này hắn không ra mặt thì thật không đáng được Lâm Vũ Thần gọi đại ca.
Lâm Vũ Thần thấy vẻ mặt tức điên của Lâm Minh, trong lòng ấm áp hơn, vẫn có người vì hắn mà ra mặt a. Lâm Minh thấy Lâm Vũ Thần không nói lời nào mà lại nhìn mình bằng con mắt vô cùng kì lạ, cái này khiến hắn không khỏi có chút gấp, không lẽ đệ đệ mình bị đánh thành ngu ngốc rồi!? Nếu cái này là thật hắn chắc chắn sẽ giết Lâm Hạo.
"Đại ca, không có gì, thù của ta thì tự ta báo!" Lâm Vũ Thần thấy vẻ mặt của Lâm Minh, miệng không khỏi nở một nụ cười miễn cưỡng trấn an đại ca của mình. Hắn nếu không cản thì chín phần mười tên kia đắp chiếu mất. Lâm Minh thấy vẻ mặt của Lâm Vũ Thần, trong lòng nộ khí rốt cuộc dịu xuống một chút, bàn giao hỏi thăm vài câu hắn liền rời đi cho Lâm Vũ Thần dưỡng bệnh. Lâm Vũ Thần nằm im trên giường, nhìn lấy cái chân gãy của mình, nộ khí ngất trời, thù này hắn không báo thì bọn hắn lại coi hắn là quả hồng mềm muốn bóp thế nào thì bóp. Chưa nghỉ ngơi được vài phút thì cánh cửa phòng lại bị đẩy ra, một mỹ phụ vội vã bước vào, theo sau chính là một trung niên nhân. Hai người nhìn qua đều có vẻ rất gấp gáp, thấy Lâm Vũ Thần, cả hai không hẹn mà cùng hỏi chung một câu:
"Thần Nhi, ngươi rốt cục tỉnh!?" Lâm Vũ Thần thấy hai người, miệng cười tươi đáp lại. Hai người thấy thế liền hơi thở xuống một hơi, mấy tiếng này hai người bọn hắn là đứng ngồi không yên a, nếu thật sự Lâm Vũ Thần có chuyện gì thì dù có bị trục xuất gia tộc thì bọn hắn cũng nhất định giết bằng được tên Lâm Hạo kia. Thấy vẻ mặt hai người, Lâm Vũ Thần liền biết cái tính nóng nảy là do ai, hắn lúc nãy cùng là trấn an mấy câu mới khiến nộ hỏa của hai người giảm xuống. Hai người ngồi kế bên giường hắn, bắt đầu hỏi thăm sức khỏe. Thấy cảnh này, trong lòng hắn cực độ ấm áp, đúng là chỉ có gia đình mới có thể đem đến cho hắn sự ấm áp như vậy, nhưng hắn không biết rằng đây chỉ là quãng nghỉ trước cơn bão...
Lâm Vũ Thần trong lòng gào thét điên cuồng, hắn không phục, hắn muốn lật đổ cái số phận chó má này, hắn muốn những kẻ đã trào phúng hắn phải cảm nhận cái chết từ từ và đau đớn, hắn muốn NGHỊCH THIÊN, suy nghĩ vừa xẹt qua trong lòng, tức thời một tia sét cũng vì thế xuất hiện, một tiếng nổ lớn xuất hiện nơi thương khung. Lâm Vũ Thần nhìn lấy, hắn cười, cười một cách điên cuồng, đến Thượng Thiên cũng đã bỏ rơi hắn vậy thì vì cái gì hắn còn phải tiếp tục cố gắng? Tiếp tục bấu víu vào một hi vọng ảo tưởng? Lâm Vũ Thần chậm rãi nhắm lại đôi mắt, tùy ý để người khác nhục mạ hắn cũng không muốn phản ứng nữa.
Hắn bắt đầu mơ, mơ về một tương lai, nơi hắn chính là chủ cuộc chơi chứ không phải kẻ chịu nhục nhã như thế này. Đó là giấc mơ đẹp nhất với hắn, nhưng mơ chung quy lại vẫn chỉ là mơ, nó không phải hiện thực, rồi sẽ có lúc hắn phải tỉnh lại... Lâm Vũ Thần chậm rãi mở mắt ra, xuất hiện trong mắt hắn chính là một cái trần nhà hắn chưa thấy bao giờ, hơi di động cổ nhìn xung quanh, căn phòng được bày biên rất tinh tế và ưu mỹ nổi bật lên vẻ cổ kính nhưng không kém phần thanh tao. Lâm Vũ Thần nhìn ngắm một chút, ánh mắt lại hướng về phía trần nhà, đôi mắt lại nhắm lại, hắn muốn tiếp tục mơ.
Lần này, hắn mơ không phải là mỹ nhân vô số hay sức mạnh vô biên mà chỉ đơn giản là một căn nhà rách nát, cũ kĩ, thậm chí nếu so với nơi hắn ở thì cũng chỉ hơn được một chút xíu. Hơi chần chờ một khắc, hắn chậm rãi bước vào, không biết vì sao, từ tận đáy lòng mình, hắn cảm thấy cực kì tôn kính cùng kính sợ nơi này, giữ lấy nghi hoặc trong lòng, hắn tiếp tục tiến lên, chưa tới mấy bước liền tới trước cửa. Theo bản năng hắn sẽ đẩy cửa tiến vào nhưng lần này thì không, hắn vô cùng thấp thỏm chậm rãi gõ ba tiếng lên cánh cửa, không thấy động tĩnh, tâm tình hắn càng trở nên thấp thỏm, gõ thêm ba tiếng nữa, lúc này mới cánh cửa mới bắt đầu mở ra. Lâm Vũ Thần lo sợ bước vào đó, cảm giác này đối với hắn rất lạ lùng, vì cái gì hắn lại trở nên thấp thỏm dù đã từ bỏ mọi thứ? Không kìm lại hiếu kì, hắn bước vào trong.
Bên trong là một không gian khác, xung quanh chỉ là một màu đen tuyền cùng vài chỗ hơi sáng lấp lánh lên. Nhưng thứ thu hút hắn không phải là hình dạng của nơi này mà là một thân ảnh tay chắp sau lưng đang nhìn ngó một thứ gì đó. Cảm thấy hắn bước vào, người kia đầu hơi quay xuống, con mắt liếc Lâm Vũ Thần, con mắt này đối với hắn vừa lạ mà lai vừa quen thuộc nhưng hắn lại không thể nhớ được đã nhìn thấy nó khi nào. Người kia cùng Lâm Vũ Thần nhìn nhau trọn vẹn một phút, một giọng nói vang lên phá vỡ sự yên tĩnh này,
"Tiểu tử, không có .... bên cạnh nhìn ngươi tàn tạ thật đấy!" Người kia mở lời, giọng nói không chút nào che giấu mỉa mai. Lâm Vũ Thần nghe thấy lời này, thay vì cảm thấy không có gì thì ngược lại hắn cảm thấy xấu hổ vô cùng. Người kia thấy Lâm Vũ Thần không nói lời nào cũng không dây dưa vấn đề này mãi, sau khi im lặng một chút hắn đổi chủ đề:
"Trên đời này không có gì là tuyệt đối, vậy nên đừng có vì vậy mà buông tay. Hãy luôn nhớ bản thân luôn cố gắng vì điều gì, đó sẽ là kim chỉ nam cho ngươi. Và hãy nhớ, chỉ cần ngươi trả giá đủ nhiều, ngươi tự khắc sẽ có được thứ mình mong muốn!" Nói xong, người kia lại quay đầu lại nhìn về một hướng. Lâm Vũ Thần câu hiểu câu không, hơi chắp tay cảm tạ liền quay về, trước khi đi còn không quên nhìn thân ảnh quen thuộc mà lại xa lạ kia. Vừa bước ra khỏi căn nhà, không gian xung quanh bắt đầu sụp đổ, Lâm Vũ Thần mơ mơ màng màng tỉnh dậy. Mở mắt một lần nữa, vẫn là cái trần nhà quen thuộc kia, hắn không khỏi thở dài một cái, nhớ lại giấc mơ lúc nãy, hắn thấy thật kì lạ, đặc biệt là thân ảnh chắp tay sau lưng vừa lạ mà vừa quen đó. Hơi vung vẩy đầu một chút, xóa đi mấy cái ý nghĩ kia, bất chợt một cái ôm bất ngờ khiến hắn đau nhe răng trợn mắt.
"Vũ Thần, rốt cục ngươi cũng tỉnh rồi!" Một giọng nói nam vang lên, mang theo vẻ thật thà và chất phác. Lâm Vũ Thần nhìn người đang ôm mình, trong lòng không khỏi có chút ấm áp, hắn rốt cục vẫn là có nơi trở về a. Sau khi ôm chán chê, người kia buông tay, hai tay ấn xuống đầu vai của Lâm Vũ Thần, mặt vô cùng nghiêm túc nói:
"Vũ Thần, nói cho ta biết, có phải là tên khốn Lâm Hạo kia đánh gãy chân ngươi không!?" Lâm Minh nhìn xuống cái chân gãy của Lâm Vũ Thần, răng không khỏi nghiến mấy cái, mấy tên khốn kiếp kia chỉ biết bắt nạt đệ đệ của hắn, lần này hắn không ra mặt thì thật không đáng được Lâm Vũ Thần gọi đại ca.
Lâm Vũ Thần thấy vẻ mặt tức điên của Lâm Minh, trong lòng ấm áp hơn, vẫn có người vì hắn mà ra mặt a. Lâm Minh thấy Lâm Vũ Thần không nói lời nào mà lại nhìn mình bằng con mắt vô cùng kì lạ, cái này khiến hắn không khỏi có chút gấp, không lẽ đệ đệ mình bị đánh thành ngu ngốc rồi!? Nếu cái này là thật hắn chắc chắn sẽ giết Lâm Hạo.
"Đại ca, không có gì, thù của ta thì tự ta báo!" Lâm Vũ Thần thấy vẻ mặt của Lâm Minh, miệng không khỏi nở một nụ cười miễn cưỡng trấn an đại ca của mình. Hắn nếu không cản thì chín phần mười tên kia đắp chiếu mất. Lâm Minh thấy vẻ mặt của Lâm Vũ Thần, trong lòng nộ khí rốt cuộc dịu xuống một chút, bàn giao hỏi thăm vài câu hắn liền rời đi cho Lâm Vũ Thần dưỡng bệnh. Lâm Vũ Thần nằm im trên giường, nhìn lấy cái chân gãy của mình, nộ khí ngất trời, thù này hắn không báo thì bọn hắn lại coi hắn là quả hồng mềm muốn bóp thế nào thì bóp. Chưa nghỉ ngơi được vài phút thì cánh cửa phòng lại bị đẩy ra, một mỹ phụ vội vã bước vào, theo sau chính là một trung niên nhân. Hai người nhìn qua đều có vẻ rất gấp gáp, thấy Lâm Vũ Thần, cả hai không hẹn mà cùng hỏi chung một câu:
"Thần Nhi, ngươi rốt cục tỉnh!?" Lâm Vũ Thần thấy hai người, miệng cười tươi đáp lại. Hai người thấy thế liền hơi thở xuống một hơi, mấy tiếng này hai người bọn hắn là đứng ngồi không yên a, nếu thật sự Lâm Vũ Thần có chuyện gì thì dù có bị trục xuất gia tộc thì bọn hắn cũng nhất định giết bằng được tên Lâm Hạo kia. Thấy vẻ mặt hai người, Lâm Vũ Thần liền biết cái tính nóng nảy là do ai, hắn lúc nãy cùng là trấn an mấy câu mới khiến nộ hỏa của hai người giảm xuống. Hai người ngồi kế bên giường hắn, bắt đầu hỏi thăm sức khỏe. Thấy cảnh này, trong lòng hắn cực độ ấm áp, đúng là chỉ có gia đình mới có thể đem đến cho hắn sự ấm áp như vậy, nhưng hắn không biết rằng đây chỉ là quãng nghỉ trước cơn bão...