Bá Chủ Vạn Linh Chi Hệ Thống
Chương 63 : Kế Hoạch Thành Lập Thế Lực
Ngày đăng: 16:15 17/02/21
Bị phá đám, Nguyên Du không còn tâm trạng chơi với hai nữ nhân quyến rũ của mình. Nguyên Du bỏ tay ra khỏi ngực Vân Nhước Hân, thoát khỏi vòng tay của nàng, sau đó hôn lướt qua đôi môi mềm kia. Hắn cũng ra hiệu cho Cơ Thanh Huyền dừng lại bằng cách vỗ nhẹ lên đầu nàng, Cơ Thanh Huyền bị hắn đánh cũng hiểu ý, không còn tiếp tục mân mê cây côn thịt kia. Nguyên Du giải quyết xong nữ nhân của mình, kéo quần lên, sau đó mới nói:
“Bây giờ tới đây thôi, còn nếu hai nàng muốn, đêm nay ta nhất định thỏa mãn hai nàng.~” Nguyên Du dâm tà, cười nói, tuy giải quyết xong nhưng hắn vẫn không nhịn được nhéo nhẹ lên cái mông căng của Vân Nhược Hân, đồng thời xoa bóp bộ ngực hùng vĩ của Cơ Thanh Huyền. Chơi đùa vài phút hắn mới để yên cho các nàng chỉnh lại trang phục. Mất thêm một hai phút bữa chỉnh đốn lại trang phục, Nguyên Du lúc này không chút ngại ngùng ôm eo hai mỹ nhân, đưa các nàng về giường, sau đó mới nói lớn cho tên tiểu tử ngoài biết phá đám ra kia thì không biết gì khác:
“Tiểu tử có thể vào!” Một phút... hai phút trôi qua, cánh cửa vẫn đóng chặt. Nguyên Du hơi mất kiên nhẫn, chuẩn bị hú thêm một lần nữa thì tên Lâm Vũ Thần kia mới nhẹ nhàng mở cửa, sau đó dùng một khuôn mặt khó xử kiêm xấu hổ vô cùng nhìn Nguyên Du và hai nữ nhân hắn. Không khí im lặng này giữ nguyên khoảng vài giây, sau đó Lâm Vũ Thần mới lên tiếng báo cáo:
“Nguyên Du ca, bán đi mới chiến lợi phẩm, tất cả được hai ngàn một trăm ba mươi viên linh thạch, trên đường trở về, ta có mua một ít thức ăn, tiêu hết tổng cộng năm mươi viên linh thạch.” Nguyên Du không quá quan tâm nghe Lâm Vũ Thần báo cáo, hai ngàn mốt linh thạch nhiều thì cũng nhiều thật, ít nhất vẫn là đủ sức để cho một gia đình sống khá giả đến cuối đời. Nhưng số lượng đó rơi vào tai của hắn cũng chỉ đến như vậy, không gây ra quá nhiều náo động trong lòng hắn. Đối với Nguyên Du, con số hai ngàn hiện tại cũng xem là lớn, nhưng sau này hắn có thể kiếm nhiều hơn số đó nhiều.
Lâm Vũ Thần báo cáo xong xuôi, liền từ túi trữ vậy lôi ra vài món ăn hắn mua được trên đường. Vân gia diệt thì cũng đáng lo đấy, nhưng nó không liên quan tới nào đến kế sinh nhai của bọn hắn, vậy nên trừ việc Vân gia diệt, thành này có thêm một sát tinh thì chẳng ai quan tâm nữa.
“Phải rồi, Nguyên Du ca, còn mấy đứa trẻ trong Vân gia thì thế nào? Bọn chúng đã tứ cố vô thân, không nơi nương tựa, một số thậm chí còn đỏ hỏn, ngươi định giài quyết thế nào?” Lâm Vũ Thần nghiem túc nói, đây là lần đầu tiên hắn được xem cảnh diệt gia, nhưng hắn lại rất rõ chuyện diệt cỏ phải diệt tận gốc, một số khác thậm chí còn đào mả mười tám đời lên để diệt cho sạch. Nhưng đây là lần đầu tiên hắn nghe nói tuy diệt gia nhưng lại không giết trẻ con, cái này hậu hoạn lớn vô cùng. Tuy vậy, dựa theo nguyên tắc của Nguyên Du thì tuyệt đối hắn không giết trẻ em, vậy nên chuyện này đã thành nan đề, giết không được mà thả cũng không xong.
Nguyên Du hiểu nỗi lo của Lâm Vũ Thần, hắn cười xòa, sau đó hỏi một câu không liên quan:
“Ngươi biết sau khi chiến tranh, đàn kiến sẽ làm gì sao?” Lâm Vũ Thần mờ mịt lắc đầu, ai đời lại đi quan sát đám sinh vật yếu đuối đó, thành ra hắn cũng không biết đáp câu này thế nào. Thấy Lâm Vũ Thần không trả lời được, Nguyên Du cũng không ngoài ý muốn, chậm rãi nói:
“Sau khi chiến tranh, đàn kiến chiến thắng thường sẽ giết kiến chúa, sau đó bắt các ấu trùng về tổ để làm nô lệ... Ngươi hiểu ta đang nói về gì sao?” Nguyên Du cười nhẹ hỏi.
“Ngươi định bắt bọn hắn làm nô lệ sao?” Lâm Vũ Thần không quá ngạc nhiên nói, một số cuộc diệt gia chủ yếu để bắt tộc nhân về làm nô lệ, vậy nên đối với quyết định của Nguyên Du hắn cũng thấy không quá phản cảm.
“Một nửa. Ta suy nghĩ kĩ rồi, ở thành này ta không hiểu quá rõ, nhưng ta đoán người có thể đánh bại ta tuyệt đối thấp hơn con số 20. Nhưng đó là nếu so với ta, còn các ngươi thì không chắc, ai biết được trong mấy gia tộc kia giấu một lão quái vật thế nào.”
“Vậy nên, ta muốn thành lập một thế lực thay ta quan sát nơi này, cũng nhue thay ta thu thập tình báo. Hoặc cũng có thể có cái để dựa vào khi có chiến tranh quy mô lớn xảy ra.” Nguyên Du vừa cười vừa trình bày ý nghĩ của mình. Hắn từ nhỏ đã có ước mơ làm nhất phương chi chủ, một tay che trời, hoặc ít nhất cũng là thế lực ai nhắc đến cũng phải rén. Cơ mà mục đích chính yếu nhất của hắn vẫn là tận dụng mạng lưới tình báo để tìm kiếm mỹ nhân trong thiên hạ, vì mục tiêu hậu cung ba ngàn giai lệ mà cố gắng.
“Nhưng Nguyên Du ca, muốn thành lập thế lực trước nhất phải có nhân khẩu, sau đó là địa bàn, tiếp đó là tài chính cùng hằng hà sa số những thứ cần giải quyết khác.” Lâm Vũ Thần ngay lập tức nói ra một vài điều kiện để có thể thành lập một thế lực.
“Nếu nói về nhân lực thì chẳng phải đã có rồi sao?” Nguyên Du hiển nhiên không đặt mấy vấn đề này vào mắt, dù sao chỉ cần lực lượng hắn đủ mạnh thì còn thiếu người gia nhập sao.
“Chàng nói là đám trẻ của Vân Gia?” Vân Nhược Hân hơi nhảy dựng lên nói. Nàng ít nhiều cũng là người của Vân Gia vậy nên một số tiểu hài tử vẫn là có gặp mặt một hai lần. Nàng không có phản đối cách làm của Nguyên Du, về lí thì hắn là người chiến thắng vậy nên làm gì thì tùy hắn, nhưng về tình nàng còn hơi khó chịu một xíu.
“Nàng không thích sao?” Nguyên Du xoa xoa cái eo thon của Vân Nhược Hân, ôn nhu nói.
“Không hẳn, chỉ là hơi khó chịu mà thôi.” Vân Nhược Hân được đà lấn tới, nằm gọn trong ngực Nguyên Du, hắn cũng chit biết cười khổ xoa xoa đầu nàng.
“Nhưng Nguyên Du ca, đám nhóc đó mới chỉ chín mười tuổi hài tử mà thôi, lớn nhất cũng chỉ bằng chúng ta, nhỏ nhất thậm chí mới mấy tháng tuổi.” Lâm Vũ Thần có chút không đành lòng nói. Hắn không có ngăn cản việc Nguyên Du thành lập thế lực, nhưng sử dụng nhân lực là trẻ con vẫn khiến hắn có chút không đành lòng. Nếu đã không giết thì ít nhất cũng đừng tra tấn bọn chúng chứ? Dù sao bọn chúng vẫn chỉ là trẻ con.
“Cái đấy thì càng tốt chứ sao? Trẻ em còn nhỏ như tờ giấy trắng, khi ngươi viết cái gì lên đó thì nó sẽ đi theo đứa nhóc đó đến suốt đời. Vậy nên rèn lòng trung thành ngay từ nhỏ là thứ cần thiết, cũng dễ làm hơn.” Nguyên Du hờ hững nói.
“Chưa kể đến một số đứa nhóc lớn hơn, đủ để biết cái gì đúng cái gì sai thì còn có lợi hơn nhiều, bơi bọn chúng sẽ mang trong lòng thù hận, từ thù hận sẽ thành động lực, lúc đó chỉ cần đưa ra một chút trái ngọt như công pháp hay pháp bảo thì cá chắc bọn nhóc sẽ làm đến chết chỉ để có được phần thưởng đó, cũng vì vậy mà sẽ khiến cho thế lực phát triển hơn. Mặc dù cũng sẽ có trường hợp bị bọn chúng chơi ngáng chân, nhưng trường hợp đó khá ít nên có thể bỏ qua.” Nguyên Du chậm rãi phân tích cái lợi cho Lâm Vũ Thần và hai nữ nhân của mình nghe.
“Tuy nhiên, đúng là bọn chúng vẫn còn nhỏ nên không thể làm việc nặng cũng như thực hiện nhiệm vụ, vậy nên nếu không có tài lực hùng hậu gánh vác thì tổ chức không sớm thì muộn cũng sẽ tự sụp đổ. Bọn nhóc đó dù là nô lệ nhưng cũng là con người, đồng thời cũng là nòng cốt của tổ chức vậy nên ta không có ý định đối xử tệ bạc với chúng. Đó cũng là lí do tại sao cần một nguồn tài nguyên lớn để duy trì.” Nguyên Du bắt đầu phân tích mặt bất cập.
Ba người kia nghe Nguyên Du nói, chốc chốc lại gật đầu, không thể phủ nhận hắn nói rất có lí. Nhưng quanh đi quẩn lại vấn đề chính yếu nhất vẫn là tiền.
“Nguyên Du ca, trên lí thuyết nghe rất có triển vọng, nhưng bọn nhóc đó có gần 90 tên, một số ăn sung mặc sướng đã quen, vậy nên trong mấy ngày đầu bọn hắn sẽ không thể làm việc hiệu quả. Đồng thời, dựa vào tính toán của ta, hạ ngàn linh thạch chỉ đủ trong vài năm, chưa kể phí phát sinh.” Lâm Vũ Thần nói
Nguyên Du vỗ trán, cái chính yếu vẫn là tiền a. Có ước mơ thì tốt đấy, nhưng nghèo mà muốn thực hiện ước mơ nó cứ bất khả thi kiểu gì ấy, đặc biệt là ước mơ làm nhất phương chi chủ thế này.
Nghe Nguyên Du thở đai, Vân Nhược Hân chợt móc ra một túi linh thạch, đối với Nguyên Du nói:
“Đây là thiếp để dành làm của hồi môn, nhưng nếu chàng cần thì cứ lấy mà dùng, trong đây tất cả là năm trăm viên linh thạch.”
“Ta cũng chỉ có hai trăm viên thôi, đừng đòi hỏi quá nhiều.” Cơ Thanh Huyền cũng nhanh chóng móc ra một túi linh thạch. Nguyên Du thấy cảnh này liền không hài lòng nhéo eo hạ nàng, sau đó nghiêm nghị nói:
“Linh thạch các nàng cứ sử dụng, từ đây về sau ngoại trừ làm tốt việc trở thành nữ nhân của ta và sẽ có lúc bị truy sát thì hai nàng không cần lo gì cả, có ta ở đây gánh vác rồi.” Nguyên Du nhẹ nhàng nói. Lâm Vũ Thần ngồi ở một bên ăn cẩu lương, khuôn mặt cam chịu vô cùng.
“Được rồi, trước tiên cứ ăn cho no đi đã, sau đó muốn bàn gì thì bàn, mấy tên nhóc đó nhịn đói một ngày cũng không chết đâu mà.” Nguyên Du thấy không khí đang dần cô đọng lại liền cười nói. Lúc này, Lâm Vũ Thần chợt lên tiếng
“Cái đó... Nguyên Du ca... ta lỡ kéo đám nhóc đó về đây rồi... Tại bọn chúng nhìn tội nghiệp quá, ta cầm lòng không nổi.” Nguyên Du con mắt hơi híp lại, sau đó lại mở ra, cười nói:
“Không sao cả, trước sau gì chẳng phải gặp mặt một lần, xem như tiểu tử ngươi có lòng thương người đi vậy.” Nguyên Du bày ra vẻ mặt không sao cả, cười nói. Hắn giờ mới hiểu tại sao tiểu tử đó lại tốn đến năm mươi viên linh thạch, khá chắc là mua cho đám nhóc, hoặc cũng có thể hắn giấu rồi.
“Bây giờ tới đây thôi, còn nếu hai nàng muốn, đêm nay ta nhất định thỏa mãn hai nàng.~” Nguyên Du dâm tà, cười nói, tuy giải quyết xong nhưng hắn vẫn không nhịn được nhéo nhẹ lên cái mông căng của Vân Nhược Hân, đồng thời xoa bóp bộ ngực hùng vĩ của Cơ Thanh Huyền. Chơi đùa vài phút hắn mới để yên cho các nàng chỉnh lại trang phục. Mất thêm một hai phút bữa chỉnh đốn lại trang phục, Nguyên Du lúc này không chút ngại ngùng ôm eo hai mỹ nhân, đưa các nàng về giường, sau đó mới nói lớn cho tên tiểu tử ngoài biết phá đám ra kia thì không biết gì khác:
“Tiểu tử có thể vào!” Một phút... hai phút trôi qua, cánh cửa vẫn đóng chặt. Nguyên Du hơi mất kiên nhẫn, chuẩn bị hú thêm một lần nữa thì tên Lâm Vũ Thần kia mới nhẹ nhàng mở cửa, sau đó dùng một khuôn mặt khó xử kiêm xấu hổ vô cùng nhìn Nguyên Du và hai nữ nhân hắn. Không khí im lặng này giữ nguyên khoảng vài giây, sau đó Lâm Vũ Thần mới lên tiếng báo cáo:
“Nguyên Du ca, bán đi mới chiến lợi phẩm, tất cả được hai ngàn một trăm ba mươi viên linh thạch, trên đường trở về, ta có mua một ít thức ăn, tiêu hết tổng cộng năm mươi viên linh thạch.” Nguyên Du không quá quan tâm nghe Lâm Vũ Thần báo cáo, hai ngàn mốt linh thạch nhiều thì cũng nhiều thật, ít nhất vẫn là đủ sức để cho một gia đình sống khá giả đến cuối đời. Nhưng số lượng đó rơi vào tai của hắn cũng chỉ đến như vậy, không gây ra quá nhiều náo động trong lòng hắn. Đối với Nguyên Du, con số hai ngàn hiện tại cũng xem là lớn, nhưng sau này hắn có thể kiếm nhiều hơn số đó nhiều.
Lâm Vũ Thần báo cáo xong xuôi, liền từ túi trữ vậy lôi ra vài món ăn hắn mua được trên đường. Vân gia diệt thì cũng đáng lo đấy, nhưng nó không liên quan tới nào đến kế sinh nhai của bọn hắn, vậy nên trừ việc Vân gia diệt, thành này có thêm một sát tinh thì chẳng ai quan tâm nữa.
“Phải rồi, Nguyên Du ca, còn mấy đứa trẻ trong Vân gia thì thế nào? Bọn chúng đã tứ cố vô thân, không nơi nương tựa, một số thậm chí còn đỏ hỏn, ngươi định giài quyết thế nào?” Lâm Vũ Thần nghiem túc nói, đây là lần đầu tiên hắn được xem cảnh diệt gia, nhưng hắn lại rất rõ chuyện diệt cỏ phải diệt tận gốc, một số khác thậm chí còn đào mả mười tám đời lên để diệt cho sạch. Nhưng đây là lần đầu tiên hắn nghe nói tuy diệt gia nhưng lại không giết trẻ con, cái này hậu hoạn lớn vô cùng. Tuy vậy, dựa theo nguyên tắc của Nguyên Du thì tuyệt đối hắn không giết trẻ em, vậy nên chuyện này đã thành nan đề, giết không được mà thả cũng không xong.
Nguyên Du hiểu nỗi lo của Lâm Vũ Thần, hắn cười xòa, sau đó hỏi một câu không liên quan:
“Ngươi biết sau khi chiến tranh, đàn kiến sẽ làm gì sao?” Lâm Vũ Thần mờ mịt lắc đầu, ai đời lại đi quan sát đám sinh vật yếu đuối đó, thành ra hắn cũng không biết đáp câu này thế nào. Thấy Lâm Vũ Thần không trả lời được, Nguyên Du cũng không ngoài ý muốn, chậm rãi nói:
“Sau khi chiến tranh, đàn kiến chiến thắng thường sẽ giết kiến chúa, sau đó bắt các ấu trùng về tổ để làm nô lệ... Ngươi hiểu ta đang nói về gì sao?” Nguyên Du cười nhẹ hỏi.
“Ngươi định bắt bọn hắn làm nô lệ sao?” Lâm Vũ Thần không quá ngạc nhiên nói, một số cuộc diệt gia chủ yếu để bắt tộc nhân về làm nô lệ, vậy nên đối với quyết định của Nguyên Du hắn cũng thấy không quá phản cảm.
“Một nửa. Ta suy nghĩ kĩ rồi, ở thành này ta không hiểu quá rõ, nhưng ta đoán người có thể đánh bại ta tuyệt đối thấp hơn con số 20. Nhưng đó là nếu so với ta, còn các ngươi thì không chắc, ai biết được trong mấy gia tộc kia giấu một lão quái vật thế nào.”
“Vậy nên, ta muốn thành lập một thế lực thay ta quan sát nơi này, cũng nhue thay ta thu thập tình báo. Hoặc cũng có thể có cái để dựa vào khi có chiến tranh quy mô lớn xảy ra.” Nguyên Du vừa cười vừa trình bày ý nghĩ của mình. Hắn từ nhỏ đã có ước mơ làm nhất phương chi chủ, một tay che trời, hoặc ít nhất cũng là thế lực ai nhắc đến cũng phải rén. Cơ mà mục đích chính yếu nhất của hắn vẫn là tận dụng mạng lưới tình báo để tìm kiếm mỹ nhân trong thiên hạ, vì mục tiêu hậu cung ba ngàn giai lệ mà cố gắng.
“Nhưng Nguyên Du ca, muốn thành lập thế lực trước nhất phải có nhân khẩu, sau đó là địa bàn, tiếp đó là tài chính cùng hằng hà sa số những thứ cần giải quyết khác.” Lâm Vũ Thần ngay lập tức nói ra một vài điều kiện để có thể thành lập một thế lực.
“Nếu nói về nhân lực thì chẳng phải đã có rồi sao?” Nguyên Du hiển nhiên không đặt mấy vấn đề này vào mắt, dù sao chỉ cần lực lượng hắn đủ mạnh thì còn thiếu người gia nhập sao.
“Chàng nói là đám trẻ của Vân Gia?” Vân Nhược Hân hơi nhảy dựng lên nói. Nàng ít nhiều cũng là người của Vân Gia vậy nên một số tiểu hài tử vẫn là có gặp mặt một hai lần. Nàng không có phản đối cách làm của Nguyên Du, về lí thì hắn là người chiến thắng vậy nên làm gì thì tùy hắn, nhưng về tình nàng còn hơi khó chịu một xíu.
“Nàng không thích sao?” Nguyên Du xoa xoa cái eo thon của Vân Nhược Hân, ôn nhu nói.
“Không hẳn, chỉ là hơi khó chịu mà thôi.” Vân Nhược Hân được đà lấn tới, nằm gọn trong ngực Nguyên Du, hắn cũng chit biết cười khổ xoa xoa đầu nàng.
“Nhưng Nguyên Du ca, đám nhóc đó mới chỉ chín mười tuổi hài tử mà thôi, lớn nhất cũng chỉ bằng chúng ta, nhỏ nhất thậm chí mới mấy tháng tuổi.” Lâm Vũ Thần có chút không đành lòng nói. Hắn không có ngăn cản việc Nguyên Du thành lập thế lực, nhưng sử dụng nhân lực là trẻ con vẫn khiến hắn có chút không đành lòng. Nếu đã không giết thì ít nhất cũng đừng tra tấn bọn chúng chứ? Dù sao bọn chúng vẫn chỉ là trẻ con.
“Cái đấy thì càng tốt chứ sao? Trẻ em còn nhỏ như tờ giấy trắng, khi ngươi viết cái gì lên đó thì nó sẽ đi theo đứa nhóc đó đến suốt đời. Vậy nên rèn lòng trung thành ngay từ nhỏ là thứ cần thiết, cũng dễ làm hơn.” Nguyên Du hờ hững nói.
“Chưa kể đến một số đứa nhóc lớn hơn, đủ để biết cái gì đúng cái gì sai thì còn có lợi hơn nhiều, bơi bọn chúng sẽ mang trong lòng thù hận, từ thù hận sẽ thành động lực, lúc đó chỉ cần đưa ra một chút trái ngọt như công pháp hay pháp bảo thì cá chắc bọn nhóc sẽ làm đến chết chỉ để có được phần thưởng đó, cũng vì vậy mà sẽ khiến cho thế lực phát triển hơn. Mặc dù cũng sẽ có trường hợp bị bọn chúng chơi ngáng chân, nhưng trường hợp đó khá ít nên có thể bỏ qua.” Nguyên Du chậm rãi phân tích cái lợi cho Lâm Vũ Thần và hai nữ nhân của mình nghe.
“Tuy nhiên, đúng là bọn chúng vẫn còn nhỏ nên không thể làm việc nặng cũng như thực hiện nhiệm vụ, vậy nên nếu không có tài lực hùng hậu gánh vác thì tổ chức không sớm thì muộn cũng sẽ tự sụp đổ. Bọn nhóc đó dù là nô lệ nhưng cũng là con người, đồng thời cũng là nòng cốt của tổ chức vậy nên ta không có ý định đối xử tệ bạc với chúng. Đó cũng là lí do tại sao cần một nguồn tài nguyên lớn để duy trì.” Nguyên Du bắt đầu phân tích mặt bất cập.
Ba người kia nghe Nguyên Du nói, chốc chốc lại gật đầu, không thể phủ nhận hắn nói rất có lí. Nhưng quanh đi quẩn lại vấn đề chính yếu nhất vẫn là tiền.
“Nguyên Du ca, trên lí thuyết nghe rất có triển vọng, nhưng bọn nhóc đó có gần 90 tên, một số ăn sung mặc sướng đã quen, vậy nên trong mấy ngày đầu bọn hắn sẽ không thể làm việc hiệu quả. Đồng thời, dựa vào tính toán của ta, hạ ngàn linh thạch chỉ đủ trong vài năm, chưa kể phí phát sinh.” Lâm Vũ Thần nói
Nguyên Du vỗ trán, cái chính yếu vẫn là tiền a. Có ước mơ thì tốt đấy, nhưng nghèo mà muốn thực hiện ước mơ nó cứ bất khả thi kiểu gì ấy, đặc biệt là ước mơ làm nhất phương chi chủ thế này.
Nghe Nguyên Du thở đai, Vân Nhược Hân chợt móc ra một túi linh thạch, đối với Nguyên Du nói:
“Đây là thiếp để dành làm của hồi môn, nhưng nếu chàng cần thì cứ lấy mà dùng, trong đây tất cả là năm trăm viên linh thạch.”
“Ta cũng chỉ có hai trăm viên thôi, đừng đòi hỏi quá nhiều.” Cơ Thanh Huyền cũng nhanh chóng móc ra một túi linh thạch. Nguyên Du thấy cảnh này liền không hài lòng nhéo eo hạ nàng, sau đó nghiêm nghị nói:
“Linh thạch các nàng cứ sử dụng, từ đây về sau ngoại trừ làm tốt việc trở thành nữ nhân của ta và sẽ có lúc bị truy sát thì hai nàng không cần lo gì cả, có ta ở đây gánh vác rồi.” Nguyên Du nhẹ nhàng nói. Lâm Vũ Thần ngồi ở một bên ăn cẩu lương, khuôn mặt cam chịu vô cùng.
“Được rồi, trước tiên cứ ăn cho no đi đã, sau đó muốn bàn gì thì bàn, mấy tên nhóc đó nhịn đói một ngày cũng không chết đâu mà.” Nguyên Du thấy không khí đang dần cô đọng lại liền cười nói. Lúc này, Lâm Vũ Thần chợt lên tiếng
“Cái đó... Nguyên Du ca... ta lỡ kéo đám nhóc đó về đây rồi... Tại bọn chúng nhìn tội nghiệp quá, ta cầm lòng không nổi.” Nguyên Du con mắt hơi híp lại, sau đó lại mở ra, cười nói:
“Không sao cả, trước sau gì chẳng phải gặp mặt một lần, xem như tiểu tử ngươi có lòng thương người đi vậy.” Nguyên Du bày ra vẻ mặt không sao cả, cười nói. Hắn giờ mới hiểu tại sao tiểu tử đó lại tốn đến năm mươi viên linh thạch, khá chắc là mua cho đám nhóc, hoặc cũng có thể hắn giấu rồi.