Ba Lần Đi Thi Thái Tử Phi
Chương 20 : Tình đầu bỡ ngỡ
Ngày đăng: 15:19 18/04/20
Edit: hoangbangly và Mì Xào
——-ooOoo——-
Ở đầu hẻm ô y, Tạ Liên lặng yên không một tiếng động đuổi sạch thân binh của Thôi Sâm.
Cậu thấy A Ly do dự chưa biết xử trí Thôi Sâm như thế nào, đang muốn bước lên giúp cô giải vây. Lại thấy từ bên kia người của Lư Hiên đang tới, mới lui trở về.
——- A Ly ở địa bàn của mình, đương nhiên không cần cậu phải nhiều chuyện đi cứu mỹ nhân. Nếu cậu thực sự nhảy ra, ngược lại sẽ khiến người ta rối tinh rối mù. Bởi vậy nếu có thể không lộ diện, vẫn cứ tận lực không cần lộ diện đi.
Mà buổi tối hôm nay, biểu hiện của A Ly quả thực đã làm cậu hoảng sợ.
Ngày thường, nhìn chỉ là một tiểu cô nương ngây thơ hiền thục, vậu mà dám đối với loại Hỗn Thế Ma Vương như Thôi Sâm lại không có nửa điểm chùn bước, còn cố tình gắng gượng chống đối hắn. Đã chế trụ được Thôi Sâm, lại còn muốn giở điệu bộ nghiêm trang giảng giải đạo lý cho hắn, cũng khá là đáng yêu.
——- Kỳ thật Tạ Liên cũng muốn nói một câu “Đáng kính”, nhưng.. …. vẫn thấy đáng yêu thích hợp hơn. Nhất là Thôi Sâm thể hiện rõ ràng “bớt nói nhảm đi”, khi đó lại cố tình trưng vẻ mặt không nghe không thấy, sự cố chấp của cô có vẻ đặc biệt đáng yêu không ngờ.
Lúc đó vốn nên tỏ ra khí thế, tát nghiêm túc một chút, vậy mà vẻ mặt lúc tát của cô cũng quá ngây thơ vô tội. Tạ Liên cảm thấy, nếu mình là Thôi Sâm, bị cô lướt nhanh qua như vậy, chỉ sợ sẽ nhịn không được nói lời trêu chọc.
Tội lỗi, tội lỗi.
Mắt thấy Thôi Sâm đã đi xa, hộ vệ của Vương gia cũng đều tự tản ra, nhưng A Ly vẫn cứ đứng dưới tàng cây liễu, Tạ Liên hơi hơi chần chừ.
Ánh trăng sáng tỏ, chiếu sáng như gương. Dáng người A Ly thanh thoát, trầm tĩnh mà đứng đó, tựa như vẻ đẹp của mỹ nhân dưới ánh trăng lặng yên nở rộ.
Mùa Đông ở Giang Nam vừa lạnh vừa ẩm ướt, hơi thở hóa thành khói. Cô hơi hơi khép hai tay lại, kéo kín mũ. Từng sợi lông tơ trắng vướng trên hai gò má, cô dùng ngón tay nhẹ nhàng vén ra sau. Đồng tử đen láy kia ngắm nhìn ánh trăng, lại càng trở nên trong suốt.
Cô đang đợi ai?
Tạ Liên ngẫm nghĩ một lát, vẫn quyết định từ trong góc đi ra.
A Ly đang suy nghĩ, không chắc gì hôm nay Tạ Liên sẽ đến, mình có nên đợi nữa hay không. Thì bắt gặp một vạt áo đen tuyền đang tung bay uốn lượn, hà bao thêu chỉ bạc Phúc Thọ lơ lửng ở một bên – —- chính là Tạ Liên đang đứng trước mặt cô.
A Ly hơi hơi xấu hổ, bất giác liền đỏ mặt, ngẩng đầu lắp bắp nói: “Huynh cũng tới xem đèn à...”
Tức khắc Tạ Liên đã biết cô đang đợi mình, sự không cam lòng nhỏ bé kia lập tức tiêu tán. Nhất thời chỉ cảm thấy gió mát trăng thanh khôn cùng. Cậu hơi cúi đầu, lông mày cong cong nhìn A Ly, “... Đến để ngắm ánh trăng”
Lập tức A Ly nhìn lên bầu trời, “Ờ ha, đêm nay ánh trăng thật đẹp.”
Tạ Liên nhìn vào khuôn mặt cô, gật đầu cười: “quả thật rất trong trẻo, không nhiễm hạt bụi nào.” Thấy A Ly không hiểu gì mà tán thành, bèn mỉm cười tránh đi ánh mắt, hỏi: “Muốn đi đâu chơi, để huynh hộ tống.”
A Ly nghĩ nghĩ, “Huynh không mang theo cần câu à?”
“Hả….. lúc này lại mang theo cần câu, có phải không hợp hoàn cảnh quá không?”
“Vậy thì muội yên tâm rồi” A Ly cười rộ lên, “Chúng ta đến bờ sông đi.”
“Này này –” Tạ Liên một mặt kháng nghị, rồi cũng đi theo cười rộ lên, “Hóa ra huynh lại là người không thú vị đến thế sao?”
Hai người sóng đôi đi tới bờ sông.
Đường thủy Giang Nam đan xen ngang dọc. Tường trắng, ngói đen, lầu gác, thuận tiện cũng có cây cầu nhỏ bắt qua con nước chảy. Chẳng qua chỉ là một góc, ra ngõ nhỏ, giống nhau là những mái vòm hình cầu bằng ngọc thạch..
Dọc hai bên bờ cầu cũng không có đèn, yên tĩnh không người, từ nơi xa xa mới thấy bờ sông Tần Hoài phấp phới rượu kỳ và các cô nương thò người ra vung vẫy khăn tay. Đâu đó tiếng ca múa như tơ, theo gió lượn lờ truyền lại, như có như không.
Dưới cầu bóng nước trong veo, ánh trăng lung linh. Bóng chim bay qua, bóng trăng tựa như vỡ tan.
Đến giờ này cũng đã qua một canh giờ.
Trời đã muốn đổ tuyết, mây đen dần che ánh trăng. Sự hưng phấn chờ mong lúc ban đầu đã bắt đầu bình ổn xuống, nhưng vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng A Ly, dần dần cậu cũng cảm thấy càng ngày càng thấm lạnh.
Chẳng qua trong lòng vẫn cố chấp, cảm thấy chính mình vẫn còn cơ hội được gặp A Ly, thế nên mới kéo dài không chịu rời đi.
Thật ra cậu đã chạm mặt A Ly, chỉ là bản thân cậu không biết mà thôi.
—– A Ly vừa vào con ngõ nhỏ, liếc mắt một cái đã nhìn thấy cậu đang lởn vởn. Trong thâm tâm cô vẫn hơi xúc động, nhưng không mong muốn cứ dây dưa không ngớt. Bèn vòng qua cửa ngách bên kia đi vào. Giờ này đã an vị trên khuê lầu.
Từ trên lầu nhìn xuống, từ ánh đuốc trong con ngõ nhỏ, ngẫu nhiên cũng có một góc độ, ánh sáng chiếu rõ được khuôn mặt của cậu.
A Ly không đốt đèn, chỉ đứng bên cửa sổ trên gác, hơi mở ra một khe hở để nhìn cậu.
Thật tình, lúc bây giờ cậu chỉ là một đứa nhóc —- A Ly nghĩ —– nhận thức của cô cùng với Tư Mã Dục là hoàn toàn bất đồng, vào ngày lễ hôm nọ cô đã nhận ra rồi. Giờ phút này trong lòng cô chỉ có một cảm giác hoi chua xót, chính là một loại di tình.
Nhưng cô vẫn chỉ im lặng trốn tránh, nếu còn có thể nhìn cậu được lúc nào, thì cứ ráng nhìn nhiều thêm một chút.
Tư Mã Dục đang bước thì ngừng lại.
Ánh trăng đã hoàn toàn bị che khuất.
Chỉ qua một đoạn thời gian ngắn. Những bông tuyết đầu tiên đã lửng lơ rơi xuống, nối tiếp nhau rơi lả tả, cả một bầu trời ướt sủng trong con tuyết —— Giang Nam, tháng đầu xuân năm nay đã bắt đầu ấm hơn, vậy mà lại có tuyết rơi.
Toàn bộ thành Kiến Nghiệp chìm trong quang cảnh tuyết rơi mù trời. Cảnh ca múa vui cười bên sông Tần Hoài trong khoảnh khắc tiêu thất, mọi âm thanh đều trở nên cô tịch hơn.
Chỉ có một mình cậu, trong lòng còn ôm bó hoa anh thảo, hai con hổ bằng bùn, đần độn đứng chờ một người không hẳn là sẽ xuất hiện.
Cậu đứng tựa vào cửa nách rồi đến trước bậc thang ngồi xuống, nhìn những đóa hoa tuyết rơi đầy trên nhánh anh thảo.
Rồi cầm lấy hai con hổ bằng bùn kia, không biết nói để ai nghe “Con hổ này, có phải rất đáng yêu hay không? Hơn nữa chỉ cần đánh một cái nhẹ ở chỗ này, nó sẽ kêu”.
Sau đó cậu vỗ vào mông con hổ, vỗ một chút, nó liền kêu uông uông.
Trong mảnh trời tuyết, chỉ còn vang vọng loại âm thanh này.
Âm thanh cậu nói chuyện càng ngày càng nhỏ hơn “……xem này, một cái là của muội, một cái là của huynh”.
Ở đầu ngõ đã xuất hiện một xe ngựa hoàng cung tiến vào, đã có người đến đón Tư Mã Dục trở về. Cậu im lặng đợi thêm chốc lát, đợi đến khi con hổ bằng bùn kia không còn phát ra một âm thanh nào nữa, mới vỗ vỗ những bông tuyết trên người tan ra, mới đứng dậy rời đi.
Sau cùng, cậu ngẩng đầu liếc mắt về bên kia tường lần cuối.
Tư Mã Dục lên xe ngựa, từ rất xa đã thấy xe chạy ngang cầu Chu Tước. A Ly mới từ trên khuê lầu đi xuống dưới, đẩy cửa nách ra, nhặt bó hoa và hai con hổ cậu bỏ lại lên.
Loại con hổ bùn này có lẽ là từ phương Bắc truyền tới, trước đây, A Ly đến thế giới này đã từng chơi đùa.
Dáng vẻ thơ ngây nhưng rúm ró của nó, căn bản không hề giống một con hổ, ngược lại mới giống một con chó to ngốc nghếch thì đúng hơn, ngay cả tiếng kêu cũng là “uông uông”.
A Ly vỗ hai cái, nghe thấy tiếng kêu kia, bất giác đã ôm nó vào trong ngực.
Cô thở dài. Sương trắng đã ngưng tụ lại, cơn mưa tuyết vô thanh vô tức rơi xuống. Cả một đêm không ngừng.
Thông thường, mõi người đều không thể tự đánh lừa được chính mình. Đến tột cùng là thích hay không thích, trong tim vĩnh viễn đều có sẵn đáp án rõ ràng.