Ba Lần Đi Thi Thái Tử Phi

Chương 29 : Ước hẹn mai liễu (ngũ)

Ngày đăng: 15:19 18/04/20


Cả một đêm A Ly không thể ngủ ngon giấc. Nghe tiếng mưa rơi trên táng cây ngô đồng, âm thanh rả rích.



Tới lúc sáng sớm, mưa đã tạnh. Trời còn hơi ẩm, trước sân rơi đầy lá úa. Giang Nam cuối Thu, thời tiết cũng dần lạnh hơn. Cỏ cây chưa tàn lụi, nhưng dần hiện lên cảnh tượng tiêu điều.



Gió mang theo hơi lạnh thổi vào, A Ly liền khoát lên mình tấm áo choàng thêu hoa, đứng trên lầu nhìn về nơi xa.



Cô lo lắng suốt cả buổi tối, đến giờ này tâm tình cũng đã bình ổn lại.



—– thánh chỉ tứ hôn, chính là chỉ hôn cho Thái tử, không phải do cô đổi ý. Từ khi cô chết đi, đến nay chỉ có thể thuộc về một mình Tư Mã Dục —– cho dù cô có chết, cũng chỉ có thể chết trong tay Tư Mã Dục —– bài biển nhập vào tổ tông nhà ai, danh tính gửi vào gia phả nhà ai, ở thời đại này đều rất chú trọng.



Vương Lâm, tên mụ A Ly, đã xác định cùng Tạ Liên vô duyên.



Sớm biết kết quả thế này, lúc trước cô trêu chọc Tạ Liên làm gì chứ? Đúng là đã khiến người vô tội như anh liên lụy rồi.



Còn Tư Mã Dục nữa, hôm qua cô đã nói rõ với anh —– tâm này không thay đổi, cô không cách nào có thể thích anh được —– vậy mà ngay đêm hôm đó đã trở thành vị hôn thê của anh. Không biết trong lòng anh hiện giờ có tư vị gì?



A Ly không biết nói gì hơn, không biết cuối cùng cọc hôn nhân này là ai xúi quẩy hơn ai.



Nhưng đây chính là thời kì ép duyên, cô có nỗ lực đến cùng, cuối cùng nên gả cho ai, đều không tới phiên cô lựa chọn.



Đương nhiên cũng chả đến lượt Tư Mã Dục và Tạ Liên lựa chọn.



Cô đứng trên lầu gác để gió tạt thật lâu, điểm tâm cũng chả buồn ăn. Đến xế chiều vẫn còn thấp thỏm không yên, đến tối mới bắt đầu phát sốt.



Lần bệnh này kéo dài hơn nửa tháng.



Mùa đông tới thật nhanh. Mọi phòng đều bắt đầu nhóm bếp lò sưởi ấm áp.



Chưa chi đã tới mồng tám tháng Chạp, A Ly đã được chọn làm Thái Tử Phi, Vương gia trải qua mùa đông này, hiển nhiên không còn giống như mọi năm. Vào Mồng tám tháng chạp, là ngày sum họp, ngay cả các tộc thúc đang đóng giữ nơi xa xôi như Ba Thục cũng tranh thủ trở về nhà. Việc nhà trong năm cũng đã thay đổi, tự nhiên so với năm vừa rồi cũng thêm nhiều việc vặt hơn.



Chỉ có A Ly là không có việc gì làm.



Hiện nay, các tiệc xã giao bên ngoài, mẹ cô đã không còn mang cô theo nữa. Là vì lần phát bệnh kia của cô, mọi người trong nhà đều không muốn tạo thêm áp lực cho cô nữa, so sánh với kỳ thi trước quá mức quản thúc cô, thì lần này ngược lại vô cùng thả lỏng và vỗ về.



Tất nhiên đống đồ cưới linh tinh cũng không cần cô rớ tay vào thêu nữa.




Với thân phận trưởng nữ Vương gia, giữa hai người bọn họ sớm chiều gần gũi chắc sẽ nảy sinh tình yêu, ắt hẳn không thể thiếu.



Mặc dù điều này hơi tàn nhẫn và thực dụng, nhưng lại chính là hướng đi tốt nhất.



Quả nhiên trong dự đoán của A Ly, cuối cùng Tạ Liên cũng thản nhiên xoay người lại. Đôi mắt đen láy sáng ngời kia nhìn cô một cách nhu hòa, lần này không có gì ngăn trở được nó, từ đáy mắt tới đáy mắt. Không hề ẩn giấu.



Tạ Liên nói: “Ngay từ lúc quyết định viết thư cho muội, huynh không hề dự đoán được mình sẽ có kết cục như thế này. Thật xin lỗi, huynh không thể mang muội đi”.



Nước mắt đã tràn ngập bờ mi A Ly —– Tạ Liên quả thật chính là một trang quân tử chân chính. Chỉ là bọn họ vô duyên với nhau thôi. Anh chỉ đề cập tới lỗi ở chính anh đã bày tỏ tấm lòng với A Ly trước, mà không đề cập tới việc A Ly tặng anh hà bao đầu tiên, sau đó mới nảy sinh đủ loại sự tình.



Cô cố gắng ngăn dòng nước mắt, nhẹ giọng đáp: “Vào lúc trả lời, muội cũng không hề dự đoán được kết cục này. Đã đáp ứng huynh rồi mà lại thất tín, muội cũng …… không còn mặt mũi nào cả”.



Cô đang nói, chính là lời ước định dưới tàng cây hoa quế ngày ấy.



Hai người đều không còn nói thêm gì nữa.



A Ly phải làm lễ nạp thái, nên xoay người đẩy cửa bước đi.



A Ly đi được một lúc, Tạ Liên mới bước đến nơi mà cô đã đứng, nhặt cuốn thư pháp mà cô đã đánh rơi lên.



Từ trong cuốn thư pháp rơi ra một cây trâm hoa mai, phong cách cổ xưa đơn giản mà trang nhã, chính là cây trâm mà anh đã tặng cho cô khi ấy.



Chung quy vẫn là quay về với anh.



A Ly từ phòng trong đi ra. Gian ngoài mưa tuyết rơi đầy cửa sổ, vào mùa đông nó giường như bị che phủ hoàn toàn, lạnh lẽo vô cùng. Thư phòng này, vào thời tiết lạnh giá như thế này, các nha hoàn cũng không cần lau dọn kỹ lưỡng.



Tuy cánh cửa sổ đã bị đóng băng, nhưng bên trong phòng cũng không thực sự u ám, vẫn còn có thể nhìn thấy sắc trời sáng trắng bên ngoài. Mưa tuyết rơi thật dày, từng trận từng trận rơi xuống không ngừng nghỉ. Chạm đến mặt đất mới nặng nề vỡ òa ra từng mảnh nhỏ.



Cứ tích lũy dần tạo thành một tầng băng thật dày, ngay cả khóm trúc bên cửa sổ cũng đã bị nhấn chìm tới thắt lưng. Cành lá nối liền nhau thành một khối.



A Ly không chờ người tới đón, cứ thế mở chiếc rương nhỏ đặt ngay bên gác lấy ô ra, băng vào giữa trời tuyết mà đi.



Giờ khắc này, cuối cùng cô đã có thể yên tâm ngẩng đầu gánh lấy.