Ba Lần Đi Thi Thái Tử Phi

Chương 36 : Đời người là thế (nhị)

Ngày đăng: 15:19 18/04/20


Tư Mã Dục hoàn toàn không nhận ra tâm sự của A Ly.



Anh đã quen với sự khác biệt giữa anh và A Ly, do đó hầu hết những băn khoăn lo lắng anh đều vô tình bỏ qua.



Anh chàng này ngay từ nhỏ đã quen thuận buồm xuôi gió, chuyện duy nhất làm khó anh chỉ có chuyện tình cảm với A Ly. Trước khi hoàn toàn có được A Ly, mặc dù ngoài miệng nói cứng, nói là bản thân mình thật ra không hề có lỗi với Tạ Liên, nhưng trong tiềm thức vẫn nảy sinh áy náy. Nay đã nhận ra tình cảm của vợ dành cho mình, Tạ Liên cũng đã rước về một nàng dâu xinh đẹp, đối với anh em thì tình cảm vẫn như xưa, với vợ thì cầm sắt hài hòa, làm cho bao người phải ghen tị, ngay cả một chuyện xíu xiu không như ý cũng chưa từng nếm trải.



Sống trong sự viên mãn như vậy, anh thực sự không nghĩ ra bản thân anh còn có điều gì phải lo sợ nữa.



Trong một thời gian ngắn gió thổi vạn dặm, biển rộng trời cao, bừng bừng hăm hở, tính cách lại quay về như cũ.



Cuộc sống trở nên thoải mái vô cùng.



Tuy rằng Hoàng Thượng đã bước vào tuổi tứ tuần, tự biết thân thể vẫn khá, còn có thể giúp nhi tử chống đỡ thêm vài năm, do vậy mới còn bị anh dày vò dài dài.



A Ly gả cho anh hai kiếp, từ lâu đã quen với thói quen hay làm khổ người khác của anh. Tuy đã chấp nhận theo anh dù nghèo khổ hay sang giàu, nhưng vẫn không sao quên được kết cục của kiếp trước. Nếu như truyện cổ tích có câu “Từ đó về sau họ mãi mãi hạnh phúc bên nhau”, so sánh với hiện thực, A Ly cảm thấy cũng không có mấy phần chân thật.



Chỉ là một vài lần bật dậy từ trong giấc mộng, tỉnh táo đã thấy anh đang ngủ say bên cạnh, mỉm cười trong giấc mơ, cả bờ mi khóe mắt đều hiện ra câu “vừa lòng thỏa ý”, nhịn không được khẽ thở dài một hơi. Không biết quãng thời gian tốt đẹp nhường này, còn có thể kéo dài được bao lâu.



Mùa xuân năm Chiêu Minh hai mươi mốt, Bắc Yến bị Bắc Tần thâu tóm đã được năm năm, Bắc Tần ban ra công văn quan trọng —- Tần đế nể trọng vị Thừa tướng người Hán đã vì đại cục mà lao lực quá sức, bệnh nặng không dậy nổi. Trước khi lâm chung có để lại di ngôn: mặc dù Tư Mã thị an phận trên phần lãnh thổ của mình, nhưng vẫn là dòng giống Hoa Hạ, quân minh thần hiền, trên dưới cùng hỗ trợ lẫn nhau, không được có mưu đồ khác. Chỉ riêng người Tiên Bi với người Khương, cùng nước Tần có chung một mối thù diệt quốc, vốn là tâm phúc đại họa, nên trừ khử từ gốc rễ.



Đáng tiếc khi ông ta còn sống, hai vấn đề trên đã không thể lay chuyển được Tần đế, sau khi mất đi lại càng không thể.



Cái người Tần đế này, nói ông ta ngờ nghệch cũng được, mà nói ông ta quang minh lỗi lạc cũng đúng. Nói tóm lại, người này mặc dù sinh ra đã là người Hồ, nhưng lại có tâm hồn của người Hán, chính là có trái tim thánh hiền của người Hán. Ngay cả Hoàng đế của người Hán cũng chưa chắc đã biết vận dụng hiểu biết trong các sách thánh hiền nho gia, mà ông ta đã cố công thực hiện học đi đôi với hành một cách hoàn mỹ nhất có thể. Chí ít ở hiện tại, trên đời này không thể tìm ra được người thứ hai giống như ông ta, lấy đức trị vì một phương, là một quân vương chí hướng cao xa như trời cao biển rộng.



Làm gì có khả năng một người Hồ mang tâm hồn người Hán lại chỉ an phận làm Hoàng đế của người Hồ, sớm muộn gì ông ta cũng sẽ để lộ ham muốn đoạt và trị vì người Hán, chân chính làm một Hoàng đế của người Hán.




Còn những chuyện về sau, Tư Mã Dục đã nghe qua không biết bao nhiêu lần. Chỉ là lần này, bỗng nhiên anh lại cảm thấy có chút bất thường, “Trung Tông Hoàng đế băng hà, kế đến tổ phụ lên ngôi, khoảng cách là ba năm, sao giai đoạn đó Thái Phó lại không kể nốt?”.



Tạ Hoàn và Vương Thản liếc nhau, sắc mặt đều hơi hơi khó coi, “Ba năm này, không hẳn là không thể nói”. Nhưng muốn bắt đầu từ đâu, cũng là một chỗ khó xử, “Trung Tông Hoàng Thượng không có con…..”.



Tư Mã Dục liền gật gật đầu, bất chợt nghĩ ra một điều, “Chư Vương tranh vị?”.



“Thật ra không hề xảy ra việc này…..” Tạ Hoàn cười nói, “Trung Tông Hoàng đế cố ý phù trợ con gái độc nhất của Hiếu Trinh Hoàng hậu lên ngôi. Sau khi Hiếu Trinh Hoàng hậu qua đời, Trung Tông Hoàng đế thoái vị, rồi năm năm sau đó…… Nữ Đế lâm triều”.



Cũng khó trách đã giữ kín như bưng. Tuy nhiên từ đầu đến cuối trong vòng hai mươi mấy năm toàn là nữ nhân đứng ra ngăn cơn sóng dữ, khiến cho mỗi người đều phải nghi vấn, nam nhân của Tư Mã gia khi ấy có gì đáng khen? Rồi sau đó lập nên Nữ đế, quả thực là thuận lý thành chương.



Chẳng qua là đến cả Thái Phó cũng không chịu nói ra sự thật, chỉ sợ năm đó tổ phụ của anh lên ngôi Hoàng đế, cũng lại là việc không minh bạch gì.



Tư Mã Dục quả là không biết có nên hỏi thử hay không.



Cuối cùng vẫn muốn hỏi, “làm sao mà Cô Bà bị thoái vị?”.



Thái Phó và Vương Thản đều cúi đầu uống trà, sau một lúc lâu, mới hỏi lại: “Điện hạ có tin hay không, trên đời này thật sự có quỷ thần?”.



Tư Mã Dục: ……. Anh hỏi tổ tiên nhà mình thì có liên quan gì đến quỷ thần cơ chứ?



“Cũng giống như Hiếu Trang Hoàng hậu có phải không?”.



“Không khác là mấy”. Tạ Hoàn nói, “Lúc đại quân bức vua thoái vị, bao vây đến con kiến còn không chui lọt. Trước mắt bao nhiêu người, một phút trước công chúa còn đang đứng trước điện, một khắc sau khắp điện nổi lên ánh sáng mờ mờ. Chờ đến khi Chư Vương bước lên điện yết kiến, trên ngai vàng chỉ còn để lại một chiếu thư duy nhất. Còn người thì đã không còn tung tích”. Ông ngừng trong chốc lát, nói thêm, “Tuy năm đó thần tuổi còn nhỏ, nhưng việc này chính là tận mắt nhìn thấy”.