Ba Lần Đi Thi Thái Tử Phi
Chương 38 : Đời người là thế (tứ)
Ngày đăng: 15:19 18/04/20
Có một số điều nếu nó là vận mệnh của bạn, thì hẳn nhiên không thể tránh khỏi.
Tóm lại, lần đi này tuy không có A Ly đi theo, nhưng đoàn người Tư Mã Dục vẫn tương ngộ Mộ Dung Tuyển ở Tương Dương.
Thêm một lần nữa, tên sát phôi Vệ Lang lại mang theo một đội tư binh đuổi giết, đuổi tới vùng Giang Bắc người Hán đối diện với quân danh của quân Tần, nghênh ngang điều tra một lượt, xác định được bọn họ thật sự đã quay về doanh trại, hơn nữa chúng cũng không có ý định phái binh ra đuổi giết mười mấy người của anh, vậy mà anh ta còn tỏ ra tiếc nuối mang binh trở về.
Thực ra không hẳn là Mộ Dung Tuyển không nghĩ đến việc đuổi giết. Người này cả đời xông pha chiến trận, xưa nay đều rất thật trọng, có sở trường lùi một bước để đánh trả đối phương. Hắn ta đã từng gặp nhiều kiểu người kiêu ngạo và hống hách, nhưng lại chưa từng gặp qua kiểu người nào kiêu ngạo hống hách như Vệ Lang —– dám dẫn theo mười mấy người đuổi tới trước đại doanh của người ta, còn luyến tiếc không chịu đi, rõ ràng chính là muốn dụ hắn xuất chiến đây mà. Mộ Dung Tuyển ngẫm nghĩ, tên nhóc kia không phải tự nguyện tới tìm chết, chắc chắn là sau lưng nó còn có một đại quân ẩn nấp.
Thường những người cố tình để lộ hành tung, lại hay dấu diếm ý đồ, không liều lĩnh xông lên, cuối cùng cũng không dụ được lọt vào tầm bắn. Dựa trên kinh nghiệm quan sát người lâu nay, là người tài tự nhiên sẽ không tới đây chịu chết, nên càng chắc chắn rằng còn có một thế lực phía sau.
Dù sao cũng chỉ là mười mấy người mà thôi, hắn mới không thèm quan tâm. Một mặt chờ mật thám trở về báo cáo, mặt khác thì bước vào trướng uống một chén sữa dê.
Vừa dùng xong chén sữa dê, phó tướng chạy vào báo, nói là vùng phụ cận mười dặm trở lại không hề có dấu vết của đại quân, có muốn ra ngoài làm thịt đám nhóc kia không?
Mộ Dung Tuyển ung dung thản nhiên, chỉ nói: “dù sao cũng chỉ là đám nhóc con, muốn thịt chúng thì cứ thịt. Nhưng đừng đi xa quá”.
Phó tướng âm thầm khinh bỉ — từ khi Mộ Dung Tuyển đến đây, chưa hề biểu hiện ra một chút chí khí giỏi giang của các thế hệ danh tướng, trái lại còn để lộ ra tư tưởng già nua cùng nhát gan, hắn ta không khỏi cho rằng Mộ Dung Tuyển thành danh là do may mắn, bắt đầu có tâm tư khinh thường. Còn nghĩ rằng, không phải Mộ Dung Tuyển già quá rồi hay sao? Với lại hắn ta ban đầu theo Bắc Yến rồi lại phản bội, làm thế Bắc Yến mới bị diệt quốc, không phải hắn quá nhát gan rồi sao?
Do đó lại càng không thèm để những lời nói của hắn vào trong đầu, “Mạt tướng phải đi rồi”.
Phó tướng mang theo người ngựa ra khỏi doanh trại đuổi giết Vệ Lang. Mộ Dung Tuyển nhìn trời, tính toán thời gian —- hai mươi chín tháng mười, gió sẽ thổi lên. Ban đêm cướp doanh thì tốt hơn ban ngày.
Từ lúc phó tướng báo lại rằng không nhìn thấy đại quân ẩn nấp, Mộ Dung Tuyển cảm thấy, mặc kệ ngoài kia là ai mang binh tới, người này cũng là hậu sinh khả uý. Chỉ đáng tiếc người trẻ tuổi thường khí huyết quá thịnh, tính kế không sâu, rất dễ để người ta nhìn thấu.
Đổi lại trong tình cảnh này, ngay đêm nay nếu thiếu niên kia dám đến cướp doanh trại, đương nhiên Mộ Dung Tuyển sẽ lấy mạng cậu ta, không cho cậu có cơ hội được trưởng thành.
Thế nhưng….. Hắn làm thế để làm gì? Bắc Tần không phải cố quốc của hắn, ngược lại dân tộc Đê đối với hắn lại thù địch.
Hắn đã nhiều ngày ở tiền tuyến thăm dò, đã nhìn thấy được, binh lính phía Nam rất dũng mãnh, được huấn luyện bài bản, lại có dũng tướng, trí tướng, từ mười năm về trước đã không thể sánh bằng. Chưa nói đến cái chết của Thừa tướng, bọn người Tần luật pháp lỏng lẻo, xa hoa dâm đãng, dù cho bọn họ có cao to như núi, có dũng mãnh thiện chiến, cũng không nhất định có thể đánh thắng. Huống chi còn mang nhiều dịch bệnh bên trong, thật sự không dễ dàng gì để đội quân viễn chinh. Lần này Tần đế căn bản chính là tự mình chuốc lấy diệt vong. Mặc dù Mộ Dung Tuyển kính trọng ông ta, nhưng cũng không có ý định thay ông ta bán mạng. Từ cái ngày bị điều đến tiền tuyến, hắn vẫn luôn tìm cách để được điều về lại.
Thua nhỏ chỉ bị trách phạt, rồi sẽ tự thỉnh cáo lão lui về, đó không hẳn là biện pháp không tốt.
Vì thế Mộ Dung Tuyển lại ngồi trước trướng xơi thêm một chén sữa dê.
—– thức uống mặc dù ngon, nhưng dù sao cũng là lạc nô. Ở phía Nam khá lâu, Mộ Dung Tuyển đã có hơi nhớ nhung vị sữa dê đặc trưng của quê nhà do dân tộc Khương nấu.
Vệ Lang thấy có người đuổi tới, liền thả chậm tốc độ, không xa không gần dụ dỗ. Tính dụ bọn họ chạy vượt tới đây. Anh đã chuẩn bị riêng một chú ngựa tốt, nếu như đánh không lại, thì còn có thể trốn.
Ba trăm người à, mười lăm người bọn họ cũng đủ để chém chết chúng rồi. Nhưng mà dám qua sông đuổi theo bọn họ, xem ra quá xem thường anh rồi —- Tư Mã Dục và Tạ Liên đứng cạnh các hộ vệ cường tráng, lúc này tính ra cũng tập hợp được năm trăm người. Hơn nữa Tương Dương chính là trọng trấn, tướng thủ thành cũng không hề buông lỏng.
Qua một hồi chém giết.
Tuy rằng không lời được mạng Mộ Dung Tuyển, Vệ Lang vẫn cảm thấy bản thân mình đi buôn chuyến này coi ra không tệ.
Phó tướng bị thua trận này, bản thân hắn cũng thấy thua rất nhục nhã. Mộ Dung Tuyển còn đang tính toán các bước tiến tiến công, lại nghe nói phó tướng dám truy xa, liền phái người mang theo ba ngàn nhân mã từ doanh trại đi cứu viện.
Vào thời điểm cứu được người về, phó tướng đã bị đánh cho văng mũ cởi giáp, chật vật không sao chịu nổi. Mộ Dung Tuyển trách vài câu không nặng không nhẹ, lại quay về trướng nghỉ ngơi.
Phó tướng giận giữ và xấu hổ không thôi, nhìn thấy thái độ dửng dưng của Mộ Dung Tuyển, lại càng sinh ra phẫn hận.
Phía bên này, Tư Mã Dục lui binh về doanh trại. Cho binh lính kiểm kê chiến lợi phẩm, ba người mới quay lại bờ sông, nơi bến phà, tàu thuyền hay neo đậu để trao đổi công việc.
Gió thổi cỏ lau đung đưa như tuyết, tay áo bay bay, âm thanh phần phật. Sông chảy xa xăm, mây trời cao vời vợi, quanh hai bờ sông không có một bóng người, là thời gian và địa điểm dễ khiến cho người ta dậy lên ưu tư.
Nhưng Hoàn Đạo Liên không đáp lại, vẫn giữ vẻ thản nhiên, nói rằng: “Chàng nên viết cho thiếp một phong hưu thư”.
Lúc này Tạ Liên mới nhận ra cô không hề nói đùa. Nhưng không lập tức bác bỏ, mà đem đứa nhỏ giao cho nhũ mẫu, an bài rõ ràng, mới lặng im ngồi xuống bên cạnh Hoàn Đạo Liên, hỏi: “Sao nàng lại nói như vậy?”.
Hoàn Đạo Liên nhìn chằm chằm vào Tạ Liên, khẽ thở dài, mang theo chút khổ sở, trước sau âm thanh vẫn nhu hòa: “Từ năm bảy tuổi thiếp đã gặp được chàng, tính tới hiện tại đã được mười một năm. Từ rất lâu về trước thiếp đã biết —– biết rằng bản thân mình sẽ được gả cho chàng, nên vẫn luôn âm thầm ngưỡng mộ chàng. Nghĩ rằng chỉ cần có thể bên cạnh chàng đến hết cuộc đời này coi như mộng đã trọn, chứ nào dám mơ mộng gì nhiều. Hóa ra tất cả đều là sai lầm —– Tạ lang, con người không thể biết trước tương lai. Từ sau khi gả cho chàng, thiếp mới nhận ra, thật ra ước ao của thiếp không chỉ vẻn vẹn chừng đó. Nếu như không chiếm được, cả đời này thiếp sẽ không thấy được hạnh phúc, có khi còn vô tình đả thương đến chàng. Nhưng mà, nhất định chàng không thể trao cho thiếp được nhiều như vậy. Tốt hơn là thiếp nên buông tay để ra đi, tránh cho sau này tổn thương đến tình cảm cả hai”.
Tạ Liên trầm mặc, ánh nến leo loét, nhảy nhót trong ánh mắt.
Rất lâu sau, mới đưa tay ra bao phủ bàn tay của Hoàn Đạo Liên, chăm chú, nói: “Nói xem nào, có lẽ ta có thể trao cho nàng thì sao?”.
Hoàn Đạo Liên cười lắc đầu, “không có khả năng, trong lòng chàng còn có hình bóng khác, thiếp cảm nhận được. Thiếp nghĩ, chàng đã không thể cưới nàng ấy, là vì vấn đề huyết mạch phải không? Hiện giờ, chàng đã có con nối dòng, nên đã có thể ở bên nàng ấy. Thiếp không muốn tranh đoạt với người khác, lại càng không nhẫn tâm nhìn chàng cả đời đau khổ vì tình, không bằng nên rời đi thì hơn”.
Tạ Liên không nói gì thêm. Cô rút từ dưới gối đàn hương ra một cái hộp, rồi mở ra —- bên trong có đặt một cái đồng tâm kết, vẫn là chiếc hà bao thêu chỉ bạc thành chữ Phúc Thọ, hoàn hảo như mới.
“Chàng vẫn còn chôn giấu gì đó trong lòng”. Hoàn Đạo Liên nói: “Hà bao này thiếp đã tìm được một thợ thủ công lành nghề thân quen —- nó thật sự là một sản phẩm tinh xảo, thiếp không thể làm được. Hãy giữ gìn cẩn thận, nếu như đã quý trọng đến vậy, thì đừng nên làm hỏng lần nữa”.
Tạ Liên thu những đồ vật đó vào tay, một lát sau, đứng dậy ném vào trong chậu than.
“Là do ta sai”, anh nói “đáng lẽ không nên giữ lại, khiến cho nàng phải suy nghĩ lung tung”.
Hoàn Đạo Liên liền cúi đầu, khóe môi còn vươn vấn nét cười, sau đó bỗng bật lên tiếng nức nở, “Đó là do thiếp làm….”. Nhưng tâm ý của Tạ Liên, cũng đã chứng minh rõ ràng trước cô rồi.
” Cái gì?”.
“Đều là do thiếp làm, vô cùng khó khăn, mất thời gian rất lâu mới có thể học được…… đã bị chàng thiêu mất rồi”.
Tạ Liên:…… Anh vội vàng quay người muốn cứu lấy, Hoàn Đạo Liên từ phía sau ôm lấy anh, “……….Để thiếp làm một cái mới tặng chàng, hãy nhớ phải mang đó”.
“Ừm”. Tạ Liên cười rồi bất giác thở dài, quay ngược lại ôm lấy cô, “Có thể mở miệng ra nói rõ ràng mọi chuyện, lại tiêu tốn quá nhiều tâm tư. Đã làm mẹ cả rồi, thực sự ta không hiểu nổi nàng”.
Chưa về tới Đông cung, A Ly đã không thể chống đỡ được nữa, đêm đó nổi trận sốt cao. Bất tỉnh nhân sự.
Cố níu kéo sự sống. Tới khi cô tỉnh lại, Tư Mã Dục vẫn còn đang canh giữ bên giường cô.
Thấy A Ly tỉnh lại, liền gắng sức nắm lấy tay cô, đến một câu cũng nói không nên lời.
A Ly há miệng thở dốc, Tư Mã Dục vội vàng gióng tai nghe.
A Ly nói là: “Có thể không cần sinh em bé được không? Có lẽ cả đời này thiếp sẽ không thể có em bé. Chỉ cần hai người chúng ta bên nhau thôi, được không?” Nhưng trước khi Tư Mã Dục trả lời, cô đã cuốn quýt chặn lời, “là thiếp nói lung tung thôi”.
Về sau cô mới hiểu được —- đại khái vô sinh cùng với chung tình, mới chính là đề thi của cô.
Thế mà Tư Mã Dục lại là con một, làm sao cô có thể để anh không có con? Làm sao cô có thể chỉ vì muốn vượt qua đề thi, mà lừa anh một lời hứa hẹn? Việc cô chết đi đã được thiết lập kỹ càng, làm sao cô có thể mang theo luôn niềm hi vọng nối dõi của anh được?
Cô uống chút nước, nói với Tư Mã Dục: “Chàng hãy bước lên và nằm xuống đây đi, ôm thiếp một chút”.
Âm thanh của cô gần như hòa tan vào không gian và thời gian.
Năm tháng tình yêu tươi đẹp nhất, đã dừng lại ngay đêm đó, vĩnh viễn ngừng lại. A Ly vẫn như thế, một lần nữa bỏ lại một mình anh mà đi.
Kiếp thứ 2 đã khép lại.