Ba Lần Đi Thi Thái Tử Phi

Chương 4 : Kiếp đầu nghiệt duyên – hạ

Ngày đăng: 15:18 18/04/20


Theo ý chỉ của Thái Hậu,  A Ly đưa các mỹ nhân vừa được tuyển vào thỉnh an bà.



Quả nhiên, Thái Hậu vừa nhìn thấy cô nương kia, đã vội cho gọi nàng ấy bước lên, lôi kéo tay cô nàng tỉ mỉ xem xét một lượt, hỏi cả tên họ. Sau đó ngẩng đầu cười với A Ly: “Nha đầu kia có dáng dấp tương đương con, nhìn cứ như người một nhà ấy”.



A Ly không hề cho là thật: “Thái hậu chỉ thiên vị con nên mới nói như vậy mà thôi”.



Thái Hậu nghe vậy thì cười: “Con không tin thì cứ đi hỏi Hoàng hậu  thử xem, ta khẳng định nó cũng sẽ nói như vậy mà thôi”.



……. Quả nhiên Hoàng hậu cũng nói y như vậy.



A Ly trầm mặt —— Cô nương này có gương mặt xinh đẹp đúng kiểu mà Thái tử yêu thích. Nhưng Thái Hậu và Hoàng hậu là những người có đôi mắt tinh tường nhất trong những người mà cô được biết, mắt nhìn người của họ khó mà sai được.



Sau khi A Ly đưa các cô nương kia về an bài ổn thỏa, đợi lúc dùng cơm tối mới thuật lại cho Tư Mã Dục.



Tư Mã Dục lơ đễnh nói: “Chỉ cần nàng cảm thấy tốt là được, loại sự tình này không cần thiết phải hỏi qua ta”.



A Ly:……. Cô có thể cảm thấy không tốt sao?



“Tạ Liên ở Kinh Khẩu chiêu mộ được không ít kiều dân, đã bắt đầu huấn luyện. Phụ Hoàng muốn cho ta đi đốc quân, lần này đại khái đi có hơi lâu”. Tư Mã Dục nói thêm.



Lồng ngực A Ly khẽ thấy mất mát: “Lúc nào thì đi?”.



“Khoảng chừng hai đến ba ngày nữa”.



“……để ta đi chuẩn bị hành trang cho chàng”.



“A Ly”, Tư Mã Dục khẽ gọi, A Ly quay đầu nhìn lại, ánh mắt Tư Mã Dục hơi né tránh ánh mắt của cô, một lúc sau mới nói tiếp: “……Đợi sau khi ta trở về sẽ mang nàng ra ngoài du ngoạn”.



“Vâng”.



Một lát sau.



“A Ly”, Tư Mã Dục lại gọi nàng “Hay là lần này ta mang nàng đi cùng có được không”.



“…..” A Ly có chút không hiểu được “Chàng nói qua với phụ hoàng rồi sao?”.



“Hả……ta không dám”.



A Ly cười vang



Trước khi tiễn bước Tư Mã Dục, A Ly lấy cái hà bao mới làm cột lên cho anh “Nhớ thường xuyên viết thư về nhé”.



Chính vì vậy những tú nữ được đưa vào lần này, chưa một ai có cơ hội diện kiến Tư Mã Dục.



Cô nương kia tên là Tả Giai Tư, nằm trong danh sách sáu người có xuất thân bần hàn nhất, nhân duyên cũng bết bát nhất.




Vốn là muốn cầu Hoàng hậu lưu lại Tả Giai Tư, nhưng nhìn thấy A Ly, lại không có cách nào đành đem lời chưa nói nuốt ngược trở lại.



A Ly nhìn thấy anh có tâm sự, trước mặt Hoàng hậu lại không tiện hỏi. Liền cúi đầu không nói.



Tư Mã Dục có tật giật mình, khẽ kéo ống tay áo của cô, giọng nói đầy vẻ lấy lòng: “Đoán thử xem ta mang gì về cho nàng nè?”.



Hoàng hậu ở một bên bình tĩnh uống trà.



Mặt A Ly khẽ nóng lên, đẩy nhẹ anh ra: “Hoàng hậu đang ở đây”.



Hoàng hậu: không sao không sao, các con cứ tiếp tục di. Ta không ở đây nữa là được chứ gì.



Tư Mã Dục gấp gáp hướng Hoàng hậu thỉnh an, Hoàng hậu có muốn ra oai trước mặt đôi vợ chồng son này cũng không xong, không thèm cản trở bọn họ nữa, cười nói: “Ta ở chỗ này cũng không cần các con hầu hạ, đã lâu rồi các con không gặp nhau. Mau đi thỉnh an Thái hậu rồi trở về đi”.



Thái hậu so với Hoàng hậu còn có tính người hơn nên cũng không lưu lại, chỉ cười nói: “được rồi, đều quay về cả đi. Ngày mai lại đến đây kể cho ta  nghe chút chuyện bên ngoài”.



Trên xa liễn, Tư Mã Dục mi phi sắc vũ kể lại chuyện đốc quân ở Kinh Khẩu, ngay cả chuyện “trên người Tạ Liên có bao nhiêu con rận” cũng nói cả ra, còn kể ở doanh lý có thi đá cầu, người thua phải mặc y phục nữ nhân chạy một vòng quanh núi, kết quả Vệ Lang phải mặc y phục nữ nhân, bị một đám người rượt chạy theo không ngừng.



Nhưng thật ra A Ly biết, đá cầu là món mà trong quân doanh thường xuyên dùng đến, liền cười hỏi: “chàng có bị thua lần nào không?”.



“Hả, chuyện này…Bọn họ cũng không dám thắng ta”.



A Ly cười rộ lên.



Tư Mã Dục cũng đắc ý cười “Vệ Lang bị thua nhiều lần thì không phục, bèn cùng với Tạ Liên tính kế nên ta —-bị thua một lần. Tuy nhiên ta so với bọn họ giống như ông lớn, liền ra lệnh cho bọn họ cải trang thành nha hoàn chạy theo, coi như không thua thiệt.”



A Ly: =_______=… Tướng quân đại nhân uy phong à nha!



“Những tân binh này long tinh hổ mãnh, tanh mặn không kỵ. Ngày sau trên chiến trường, có thể dùng được. Tạ Liên lúc naỳ chắc đang cố gắng tính kế rồi”. Vẻ mặt Thái tử tỏ vẻ nghiêm túc, lại đoán A Ly cũng có quan tâm, nhanh chóng nói cho nàng biết: “Được rồi… ngày hôm trước Tạ Liên thượng biểu, có ý muốn để Vương Diễm xung quân, nghiêm túc rèn luyện quân kỷ. Tới lần đấu kế tiếp, nói không chừng có khả năng sẽ được nhìn thấy Vương Diễm cơ bắp cuồn cuộn mặt quần áo nữ nhân à nha”.



A Ly: =____=… không thể tưởng tượng nổi rồi nè!



Không thể không nói, Tạ Liên chọn đầu quân Tư Mã ……….quả thật là rất thích hợp!



Chỉ một đoạn đường ngắn ngủn, không dủ để hai người nói hết chuyện, nhìn thấy đã sắp đến Đông cung, trong lòng dậy lên một chút mất mát.



Tư Mã Dục cầm lấy tay A Ly, dìu cô xuống xe.



Đầu ngón tay A Ly có dính chút sương, nên càng trơn lạnh. Tư Mã Dục nắm lấy, nhiệt độ trong lòng bàn tay bỗng dưng biến đổi.



Toàn bộ âm thanh tiếng mưa lọt vào trong tai, những rung động trong tâm hồn từng gợn từng gợn nổi lên. Yên Vũ Giang Nam, lan diệp tươi tốt, người lúc đó tựa như một bức tranh thủy mặc, in vào trong óc Tư Mã Dục.



Anh cuối cùng cũng không đem chuyện của Tả Giai Tư nói ra khỏi miệng.