Ba Lần Đi Thi Thái Tử Phi
Chương 62 : Ngày lành cảnh đẹp (tam)
Ngày đăng: 15:19 18/04/20
Chẳng mấy chốc đã vào tháng Năm.
Vào tết Đoan Ngọ con gái lấy chồng phải về nhà thăm cha mẹ. Vương gia họ hàng đông đảo, cần phải quan tâm đến nhiều người, đồ ban thưởng linh tinh không được quá qua loa, bởi vậy ngay từ đầu tháng Ba A Ly đã bắt đầu chuẩn bị. Lúc đầu cô còn nuôi hi vọng vừa vào tháng Năm, Tư Mã Dục sẽ thay cô lo nghĩ việc nói với người trong nhà thế nào, tiện đó còn có thể cải thiện quan hệ với cô một chút, rốt cuộc người này lại ngày càng trốn tránh cô ghê hơn, thật là làm A Ly không còn lời nào để nói.
A Ly thật sự sợ anh ngay cả chuyện cô muốn về nhà thăm cha mẹ lúc này cũng đã quên, ngay ngày mồng bốn chuẩn bị riêng một bàn đồ ăn ngon, tiếp theo, sai người đi mời anh lại.
Tư Mã Dục không tới.
Thực ra là, anh căn bản không ở Đông cung.
Thường ngày anh tuy là trốn tránh A Ly, nhưng khi không ở nhà vẫn sẽ sai người thông báo A Ly một tiếng. Là lấy cớ cũng tốt, lý do cũng được, tóm lại sẽ để A Ly biết rằng: tôi không đến tìm cô là vì tôi bề bộn nhiều việc, chứ không phải thích cố tình lạnh nhạt cô! Cô đừng có mà nghĩ ngợi lung tung.
Nhưng hiện giờ anh lại không nhắn gởi gì cả.
Thật tình A Ly không phải là người cuồng giám sát.
Nhưng cứ đổi thành ai bất kỳ, vừa mới kết hôn chồng liền trốn tránh cô, mắt thấy ngay cả hành tung cũng bắt đầu giấu giếm cô, chỉ sợ cũng sẽ dậy lên chút tâm tư. A Ly cũng không thể bàng quang như vậy được.
Cô hiểu được sơ sơ, có lẽ bản thân đã quá an nhàn, quá thả lỏng Tư Mã Dục. Nên anh mới có thể bắt đầu giấu giếm cô mọi việc nhanh đến thế này, điều này không phải là dấu hiệu tốt.
A Ly lo lắng, phải tiếp tục quan sát một thời gian nữa, hay là ngay bây giờ lấy cần câu ra câu anh ra khỏi nước luôn, để anh mở to mắt ra mà nhìn rõ hiện thực.
Cũng không thể trách cô do dự.
Nếu ví về câu cá, Tư Mã Dục đại khái là loại dễ mắc câu. Anh thấy mồi câu liền cắn luôn, không cần bạn phải phí quá nhiều tâm trí dụ dỗ. Nhưng mà anh lại thích lờn vờn, thích thừa hơi tốn sức, rõ ràng đã là cá cắn câu vậy mà chết cũng không chịu mặc cho người ta điều khiển. Kéo theo lưỡi câu mà hối hả chạy loạn chung quanh hòng trốn thoát, không hề tự giác rằng mình là người đang ở trong rọ. Nếu bạn kéo câu lên trễ, chỉ sợ anh cứ thế mà thoát rồi. Nhưng nếu bạn kéo cần câu quá sớm, anh vẫn còn sức lực ồn ào, lại muốn kháng cự giãy dụa, nói không chừng ngược lại còn kéo theo cả bạn xuống nước cũng nên.
Thật sự là không để cho người ta bớt lo tẹo nào.
Trong lần thi đầu tiên, khi A Ly tự giác thả câu, cứ nghĩ người câu cá là cô và con cá là anh đều hòa thuận vui vẻ, ai ngờ đã bị anh giở trò trốn mất.
Cuối cùng trong lần thi thứ ba A Ly xem như hiểu được, phải đối đãi với anh như một con cá thực thụ, nếu không cô sẽ lại bị anh kéo đi đến đuối sức, rồi nhìn anh cắn câu người khác. Vĩnh viễn cũng không nếm được các món ngon chiên xào nướng luộc gì cả.
Nhưng lúc thực sự bắt đầu câu cá, lúc ngoảnh mặt làm thinh, thì lại càng thấy rõ sự không mẫu mực khuôn phép của anh, mức độ dễ dàng tha thứ lại càng thấp hơn nữa. Cuối cùng, khi nào là thời cơ để bắt nhốt lại, lại không cách nào thấy rõ.
Trời đã tối rồi.
A Ly dùng chiếc đũa gảy đồ ăn đã lạnh, trong lòng hơi có chút phiền chán.
Đến khi tiếng gõ canh vang lên, Tư Mã Dục rốt cục cũng trở về. Người A Ly phái đi tìm hiểu tin tức cũng quay về báo tin.
Vệ Lang đã được bổ nhiệm, gia nhập dưới trướng thúc tổ (chú của cha) của A Ly, là quan Trưởng sử của phủ Thứ sử Kinh châu, Vương Khiên. Hôm nay lên đường. Tư Mã Dục hẹn những người liên quan như Tạ Liên, Thẩm Điền Tử, Vương Diễm làm tiệc tiễn biệt cho anh để tiễn anh lên đường.
A Ly quả thật thiếu tâm tư, nghe không hiểu những lời nói mang ý ngầm. Nhưng khi cố gắng suy xét từng bước, cô cũng có thể nghĩ ra được nguyên cớ.
—- bà nội cô là một người thẳng thắn nhất, nói chuyện cũng không che giấu chiêu trò, lúc này, trong lời nói rõ ràng lại có giấu chuyện gì. A Ly cảm giác được, bà nội cô chắc chắn là đã biết chuyện gì lại khó có thể mở miệng, còn nhất định phải muốn cô biết được, nhắc nhở cô phải tự động tìm hiểu.
Không hề nghi ngờ, sự tình chắc là có liên quan đếnTư Mã Dục.
Mà chuyện liên quan đến Tư Mã Dục, lại có thể bị bà nội cô và mẹ cô biết trước, có khả năng sẽ có chút liên quan tới Vương Diễm.
Vương Diễm là cậu bé ngay thẳng thật thà nhất, cho tới bây giờ luôn ngồi thẳng đi thẳng, đêm hôm không sợ quỷ gõ cửa.
Nhưng lần này, khi A Ly mời cậu ta đến uống trà, cậu ta liền chột dạ rõ ràng đứng ngồi không yên.
A Ly bắt đầu dùng cách bà nội đối phó với cô, “Phu tử nói, quân tử ngày có ba lần tự kiểm điểm bản thân. Hôm nay, ba lần tự kiểm điểm của đệ khỏi cần phải tìm lúc này lúc khác nữa, cứ làm ngay chỗ a tỷ luôn đi, vừa uống trà vừa tự kiểm điểm. Đến khi nào tự kiểm điểm rõ ràng rồi, thì hãy kể lại với a tỷ.”
Vương Diễm: “A tỷ à, tỷ cứ phạt đệ đi.... Đều là đệ sai, còn những người khác thì.... không hề liên quan”.
A Ly: Khụ... Xem ra thực sự có chuyện lớn rồi.
“Nói như vậy, là do đệ giật dây cho Thái tử điện hạ làm sao?!”
“.... Không có đâu. Đều là đệ sai, a tỷ đừng nên hỏi nữa”.
Gặp phải một thằng em trai không biết linh hoạt thế này, thật sự cũng là một chuyện khiến người ta lo âu. A Ly chỉ mới dùng lời nói khách sáo, còn chiêu số tới tới lui lui này nọ vẫn chưa kịp dùng tới.
“Thái tử chàng ấy...... thật sự đã làm rồi?”.
“Không có mà! Bọn đệ chỉ là sau khi vào trong mới biết, nhưng mà chỉ nghe ca hát thôi, gì cũng không có làm hết đó!”
A Ly:... =__=
“... Các người, ba người đều là thế gia hậu duệ quý tộc, lại còn dám dắt theo Thái tử, đi nghe hát hò uống rượu hoa?” tận đáy lòng A Ly bỗng nhiên trào dâng một loại kích động u ám, tốt nhất Vương Diễm nên cầu nguyện rằng điều đó không phải như cô dự đoán.
Cô cười hết mực dịu dàng, nhưng mười phần rùng rợn. Ngay cả chính cô cũng nghi vấn một điều, không lẽ bản chất thật sự của cô không phải ngốc nghếch bẩm sinh, mà là đen tối bẩm sinh?
Vương Diễm bị cái nhìn chăm chú của cô mà ớn lạnh cả người, cũng nhanh chóng biết được mình bị gọi tới vì chuyện gì.
Tiễn bước Vương Diễm, A Ly mang tách trà ngồi ở hành lang dưới mái hiên, thỉnh thoảng ánh mắt có tia sáng sắc bén nguy hiểm chợt lóe.
Bản lĩnh thật là lớn, cô nghĩ, dám ngang nhiên qua mặt cô học đòi nghe hát, uống rượu hoa. Quả nhiên cô đã dung túng cho anh quá lâu rồi.