Ba Lần Gả

Chương 16 : Bắt nghi phạm – manh nữ biện luận án

Ngày đăng: 12:30 19/04/20


Long Nhị cùng Khưu Nhược Minh lại thương nghị một hồi. Rồi sau đó Khưu Nhược Minh ra lệnh bộ khoái cải trang đến chỗ cửa hàng dầu vừng gần Chu phủ ngầm thăm dò, xem một chút giữa hai người đó có quan hệ gì hay không. Sau đó nói với Long Nhị, kêu hắn mau chóng mang Cư Mộc Nhi tới.



Long Nhị đáp ứng, cáo từ rời đi.



Vụ án này đã có manh mối, Long Nhị thở phào nhẹ nhõm. Đầu tiên hắn đi một chuyến đến quán trà, dò xét một vòng tình huống trong các cửa hàng, đảm bảo mọi công việc vẫn ổn định, sau đó mới quay lại Long phủ.



Vào phủ, đem ngựa giao cho người gác cổng, đang nghĩ trước nên đến xem một chút manh nha đầu ngơ ngác đã ngủ hay chưa, kết quả còn chưa tới sân nhỏ kia, đã nhìn thấy Phượng Vũ lôi kéo đại nữ nhi Bảo nhi năm tuổi thập phần vui vẻ chay lon ton hướng về phía đó.



“Mau, mau, thừa dịp Nhị bá phụ con còn chưa có về nha.”



Đỉnh đầu Long Nhị bốc khói, dĩ nhiên nghĩ đến là thế nào. Hắn đi theo sau lưng hai mẹ con họ, nhìn hai người đó cao hứng bừng bừng hội hợp cùng Dư nương đã sớm trốn ngoài cửa sổ nhìn lén Cư Mộc Nhi.



“Dư nương, Dư nương, chúng ta vừa trở về. Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Phượng Vũ mang theo Bảo nhi cùng ngồi chồm hổm ngoài cửa sổ.



Dư nương phất phất tay, nha hoàn bên cạnh vội vàng đưa lên hai cái ghế, Dư nương kéo Phượng Vũ cùng Bảo nhi ngồi xuống nói:“Nàng ấy đang ngủ.”



Phượng Vũ rướn cổ lên nhìn vào trong cửa sổ, hỏi:“Đã ngủ rồi sao? Vậy chúng ta ở chỗ này làm cái gì?”



“Theo dõi a, vào ban ngày sợ là nàng ấy ngủ không được nhiều, một hồi nữa có thể sẽ tỉnh lại, có lẽ còn có thể nói chuyện cùng nàng ấy một chút, xem xem là tình huống gì. Cuối cùng Nhị gia cũng mang một cô nương đứng đắn về nhà ngủ lại, đây chính là đại sự.”



“Cô nương đứng đắn? Nói vậy là trước kia từng mang về nhà một cô nương không đứng đắn sao?” Ánh mắt Phượng Vũ sáng lên, tinh thần cực kỳ bát quái tìm tòi nghiên cứu hỏi:“Dư nương mau kể xem đã xảy ra chuyện gì? Bị nương bắt gặp sao? Còn nữa, tình huống trước mắt này không tính ngủ lại, đang giữa ban ngày, qua đêm mới tính, có đúng hay không?”



Long Nhị thật sự là nghe không nổi nữa. Hắn bước ra từ phía sau cái, nặng nề ho hai tiếng.



Nha hoàn, Dư nương, Phượng Vũ, Bảo nhi tất cả đều nhìn tới hắn. Trên mặt nha hoàn rõ ràng thấy vẻ cả kinh. Dư nương cùng Phượng Vũ liếc mắt nhìn nhau, bắt đầu bảo hôm nay khí trời thật tốt, thực thích hợp ngồi trong sân nói chuyện phiếm vân vân và vân vân. Chỉ có Bảo nhi thần sắc như thường nhào tới ôm chân Long Nhị, ngọt ngào cất tiếng gọi:“Nhị bá phụ.”



Long Nhị ôm lấy Bảo nhi, giơ lên cao, Bảo nhi cười khanh khách. Long Nhị ôm nàng đi đến trước mặt Dư nương, trong lòng thở dài, nói:“Dư nương a, vì sao lại nói phức tạp thành mang cô nương đứng đắn về nhà ngủ lại a, đơn giản nói là ta chưa từng mang cô nương nào về ngủ lại không phải là tốt hơn sao?”



Vẻ mặt Dư nương lúng túng:“Ý ta muốn nói chính xác là thế này, Nhị gia cho tới bây giờ vẫn chưa từng mang một cô nương về nhà ngủ lại, cuối cùng cũng mang về một người, lại là một cô nương đứng đắn……”



Mặt Long Nhị nhịn không được giật giật, hắn thả Bảo nhi xuống đất, khoát tay chặn lại, thở dài nói:“Dư nương, khí trời tốt như vậy, nương cùng Phượng Phượng mang mấy đứa nhỏ ra ngoài đi dạo đi. Tiểu Tiếu đâu? Đứa bé kia quá nhỏ, không thể không có người lớn bên cạnh, mau đi đi.” Long Tiếu là hài tử thứ hai của Long Tam và Phượng Vũ, mới vừa biết kêu cha nương, ngày thường Dư nương yêu nhất là chọc bé chơi.



Nhưng lần này Dư nương luyến tiếc không thôi cứ đưa mắt nhìn vào trong phòng Cư Mộc Nhi, Long Nhị lại thở dài:“Dư nương, lần trước nương mang cho ta cái danh sách ngày tốt để gả cưới sang năm kia đâu rồi, ta tìm không thấy, nương giúp ta chọn một ngày đi.”




Dư nương suy nghĩ hồi lâu, rốt cục cũng hiểu cái cô gái“đặc biệt” mà Nhị gia từng nói đến kia,“Đặc biệt đến mức sẽ khiến người ta không thèm để ý đến dung mạo của nàng, tính tình của nàng, những tài năng đặc biệt khác của nàng ra sao”, Dư nương nghĩ, cô nương này xác thực là như vậy. Bà ngoại trừ cảm thấy nàng đặc biệt, thật sự là cũng không nghĩ một chút nào về bề ngoài của nàng thế nào, cũng không biết tính tình nàng ra sao, có có tài năng gì hay không.



Ừ, dù sao chính là đặc biệt.



Long Nhị cũng không biết Dư nương “thông ngộ” cái “đặc biệt luận” của hắn. Hắn mang Cư Mộc Nhi đến phủ nha, Khưu Nhược Minh đối với bọn họ dặn dò một chút, liền gọi người áp giải Nhiệm Bảo Khánh đi lên, muốn cho Cư Mộc Nhi xác nhận.



Để không ảnh hưởng đến phán đoán của Cư Mộc Nhi, Khưu Nhược Minh không có nói thêm với nàng cái gì, lại nhỏ giọng cùng Long Nhị nói:“Nhị gia, những lời mà ngươi nói cô nương kia nói, thật là đều trúng. Nhiệm Bảo Khánh này hình thể khỏe mạnh, trên mu bàn tay cũng có rất nhiều mảnh sẹo nhỏ do bị phỏng dầu. Chỉ là trên bụng hắn không có dấu vết bị trượng trúc đâm qua, trên cổ tay cũng không có tổn thương bị cào, nhưng là không loại trừ khả năng bởi vì Cư cô nương khí lực quá nhỏ, không có thể làm bị thương hung thủ giống như trong tưởng tượng của nàng. Còn những chuyện khác, thật sự là toàn bộ đều phù hợp.”



Long Nhị gật gật đầu, hỏi:“Hắn nhận tội chưa?”



“Không có, chết cũng không nhận. Cho nên Bản quan mới nghĩ tới, cho Cư cô nương tới đây xác nhận, có lẽ có thể làm cho người này hết đường chối cãi.”



Long Nhị lại gật gật đầu, hắn nhìn Cư Mộc Nhi nghiêng tai lắng nghe động tĩnh Nhiệm Bảo Khánh kia bị áp giải lên, hắn ta một đường ồn ào la hết kêu mình oan uổng, Cư Mộc Nhi nghe thanh âm của hắn, biểu hiện trên mặt không có động tĩnh gì.



Nhiệm Bảo Khánh thấy Cư Mộc Nhi, lớn tiếng nói:“Ta chưa từng gặp qua nàng ta, ta không có giết Chu lão bản, đại nhân, ta oan uổng.”



Khưu Nhược Minh không để ý tới hắn, chỉ kêu một tiếng gọi Cư Mộc Nhi:“Cô nương.”



Cư Mộc Nhi gật gật đầu, hướng về phía Nhiệm Bảo Khánh đi hai bước. Nàng hỏi:“Đại nhân, ta có thể sờ tay của hắn không?”



Khưu Nhược Minh gật đầu đáp ứng, hôm nay cách ngày hung án phát sinh đã hơn một ngày, mùi vị trên xiêm y hiển nhiên có thay đổi, có thể xác nhận, đại khái cũng chỉ có vết sẹo.



Một bên Cư phụ có chút sợ, sợ kẻ tặc này đả thương nữ nhi. Ông đi tới đỡ Cư Mộc Nhi, nghĩ tới nếu là kẻ tặc làm khó dễ, bản thân cũng có thể đứng ở phía trước chắn.



Mà Long Nhị lại cau chặt lông mày, nữ nhân này vừa mới cầu hôn hắn, lúc này lại trước mặt hắn muốn đi sờ tay một người nam nhân khác sao?



Hắn trừng mắt nhìn Cư Mộc Nhi, nhìn nàng cầm tay Nhiệm Bảo Khánh kia rờ đi rờ lại thật kỹ vài lần, rất muốn đem cái tay kia chặt phứt đi, để cho nàng từ từ mà sờ cho đủ.



Mọi người đợi thật lâu, Cư Mộc Nhi rốt cục cũng sờ xong, nàng ngừng lại, lui về phía sau hai bước. Nhiệm Bảo Khánh ôm chặt cái tay mới bị sờ run rẩy, không trấn tĩnh nổi.



Đang trong lúc mọi người chờ mong, Cư Mộc Nhi cuối cùng mới cất lời, nàng nói:“Không phải là hắn.”