Ba Lần Gả

Chương 39 :

Ngày đăng: 12:31 19/04/20


Tô Tình dẫn Đinh Nghiên San chạy một mạch vào trong rừng. Hai người họ không dám dừng lại, liều mạng chạy liên tục đến khi thở không ra hơi nữa mới ngừng một chút.



Tô Tình nấp vào một lùm cây, kéo Đinh Nghiên San ngồi xuống, thì thào: “Tạm dừng đã, ta và cô bàn kế hoạch một chút.”



Đinh Nghiên San thở phì phò, cũng nấp vào đó.



Tô Tình hỏi: “Cô biết cưỡi ngựa không?”



“Biết.”



“Vậy thì tốt.” Tô Tình lấy cành cây gãy, vẽ lên mặt đất, “Ta bảo cô nhé: bây giờ chúng ta ở đây, còn đây là nơi giam giữ chúng ta, đây là nơi ta và tỷ tỷ bị lôi xuống từ xe ngựa – chúng ta đang đứng gần đó. Ta thấy bọn họ đưa ngựa về phía này, chứng tỏ phải có chỗ giấu ngựa.”



“Sau đó thì sao?”



“Chúng ta cứ đi thế này thì trời tối vẫn chưa ra được.” Tô Tình nói tiếp.



Đinh Nghiên San thừa nhận: “Đúng, buổi tối có sói, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.”



Tô Tình liếc Đinh Nghiên San: “Chậm trễ sẽ không kịp cứu tỷ tỷ.”



Đinh Nghiên San bị nói xong thì cũng thấy hơi xấu hổ. Cô ta hắng giọng: “Vậy cô định thế nào?”



“Chúng ta đi trộm ngựa.”



“Trộm ngựa?”



“Đúng, có ngựa, cô đèo tôi đi, chúng ta sẽ đi nhanh hơn chút.”



“Tôi đèo cô đi?”



“Đúng, vì tôi không biết cưỡi ngựa.”



Đinh Nghiên San hé miệng, cảm thấy hơi vui vẻ. Hóa ra cô ta cũng không phải không có chỗ dùng, ít ra… cô ta còn biết ngưỡi ngựa, nhóc con này còn phải nhờ cô ta.



Tô Tình nhìn nét mặt của Đinh Nghiên San, trong lòng cũng không phục: “Tôi sẽ cưỡi la, cô biết không?”



Đinh Nghiên San trợn mắt: “Ai thèm cưỡi la, ngượng chết.”



“Đó là cô thì không.” Tô Tình cũng cười, dương dương tự đắc.




Cô ta ngẩng đầu, con ngựa đã mất dạng. Đinh Nghiên San muốn khóc, cô ta tự nhủ rằng không thể khóc, thế nhưng mắt vẫn nhòe đi. Cô ta không chịu được nữa, nước mắt tuôn xuống.



Đinh Nghiên San định lấy tay áo lau nước mắt, lại phát hiện ra tay áo dính đầy đất. Cánh tay rất đau, chân thì buốt, một thân một mình ở nơi có sơn tặc có cường đạo, còn có thể có sói – cô ta chưa từng phải khổ đến thế.



Đinh Nghiên San khóc to. Trời sắp tối, chắc chắn cô ta không làm nổi. Cô ta không xuống núi được, cũng không giữ được lời hứa với Tô Tình. Cô ta cứ thế khóc, hận mình vô dụng.



Gió thổi qua rừng cây, mang theo tiếng khóc thê lương đó bay đi. Đinh Nghiên San nhớ đến lời Cư Mộc Nhi nói rằng Cư Mộc Nhi không chạy được, không muốn làm liên lụy mọi người; lại nghĩ đến lời Tô Tình nói để cô liều mạng chặn bọn cướp, còn cô ta thì lên ngựa chạy nhanh. Hai người họ không có yêu cầu gì khác, chỉ hy vọng cô ta dẫn người quay lại cứu họ.



Mà cô ta thì sao? Cô ta chỉ vừa ngã một cái đã tuyệt vọng?



Đinh Nghiên San khịt mũi, nhìn hai con đường trước mặt, chọn con đường mà con ngựa vừa chạy mất. Cô ta không thể bỏ cuộc được. Có lẽ nơi này cách chân núi không xa, không có ngựa thì còn có chân. Cô ta không thể bỏ cuộc.



Đinh Nghiên San nhịn đau, liều mạng bước tiếp. Cô ta đã thề với Tô Tình rằng mình sẽ quay lại. Người ta mù mắt còn chẳng sợ, tuổi nhỏ cũng không sợ, chả nhẽ tiểu thư Đinh phủ như cô ta lại sợ? Cô ta, KHÔNG SỢ.



Đinh Nghiên San vừa khích lệ bản thân vừa nghiến răng tiến bước. Cánh tay càng lúc càng đau, chân càng lúc càng nhức. Cô ta muốn khóc, thật sự nghĩ nếu có tỷ tỷ ở đây thì tốt, có bố ở đây thì tốt, có tỷ phu ở đây thì tốt… Cô ta vừa đi vừa nghĩ, lại cảm giác mình nhìn thấy bố và tỷ phu thật.



Cô ta dụi dụi mắt, nghe tiếng Đinh Thịnh gọi mình, thấy dáng vẻ Vân Thanh Hiền, thậm chí còn thấy cả Long Nhị gia. Thấy bọn họ trước mặt, cô ta không nhịn được, òa khóc.



Vốn là Long Nhị thẩm vấn người đánh xe kia dưới chân núi, tên đó sợ chết, có gì khai hết. Hắn nói mình được thuê làm tiếp ứng cho bọn cướp, đưa bọn chúng đến giữa sườn núi, sau đó quay về chân núi đợi lệnh. Hắn cũng không biết lai lịch bọn chúng, từ nơi nào đến, mà cũng không biết chúng ở nơi nào trên núi.



Tên đó khai xong, Đinh Thịnh và Vân Thanh Hiền cũng đến, nói là nhận được tin báo Đinh Nghiên San bị bắt. Đương nhiên đây không phải chuyện đùa với Đinh phủ, bọn họ toàn lực truy tìm, cuối cùng tìm đến nơi đây.



Long Nhị không nói lời thừa thãi, bắt tên đánh xe kia dẫn đường. Đinh Thịnh và Vân Thanh Hiền nghe nói đúng là Đinh Nghiên San mất tích ở núi này, vội vã theo sau. Mọi người không ngờ đi đến giữa đường lại nhìn thấy Đinh Nghiên San thương tích đầy mình đang lê bước.



Đinh Thịnh và Vân Thanh Hiền vội vàng đến xem vết thương của Đinh Nghiên San. Long Nhị muốn bước đến hỏi lại bị thám tử của chính nhà mình cản bước. Thám tử lên tiếng: “Nhị gia, tìm đến nơi rồi.”



Long Nhị mừng như điên, không để ý đến mọi người sau lưng, một bước phi đến cạnh thám tử.



Thám tử kia báo: “Tìm được tiểu cô nương đi cùng Cư cô nương. Cô ấy biết đường, đang dẫn Lý gia đi. Lý gia bảo ta đến báo tin.”



Đinh Nghiên San nghe thấy Tô Tình đã được cứu và dẫn người đi cứu Cư Mộc Nhi thì thả lỏng người, vừa buông lỏng là thấy không nhịn được, lăn ra ngất xỉu.



Long Nhị và thám tử dùng khinh công phi nước đại, chỉ hận không có cánh mà bay ngay đến cạnh Cư Mộc Nhi. Hắn chăm chú đi theo thám tử dẫn đường, nhanh chóng đến chỗ trốn của bọn cướp.



Thế nhưng Long Nhị tưởng tượng ra đủ loại khả năng khi gặp Cư Mộc Nhi, lại không tưởng tượng được ra một điều.



Không thấy nàng!