Bà Mai Điểm Sai Bài
Chương 12 :
Ngày đăng: 01:54 22/04/20
Chu Nghĩa điều khiển xe ngựa, chạy ổn định về phía Đông Bắc.
Bởi vì bọn họ thay đổi điểm đến, quyết định đi hái thuốc trước rồi về Lạc gia thành thân, đám Vương Thủ không thể nắm bắt được hành tung của họ, nên bọn họ không đi đường vòng nữa, chạy thẳng đến nơi muốn đến.
Dọc đường, Tư Đồ Phỉ Nhi có phần buồn bực không vui, đắm chìm trong tâm sự.
Nghĩ tới Xuân Bình lại có ý đầu độc giết nàng, ngực nàng vẫn không khỏi trào dân sự đau đớn, mà cho dù Xuân Bình lúc này đã đi rồi, lòng nàng vẫn có phần không yên.
"Không biết Xuân Bình bây giờ thế nào. . . . . ."
Lạc Thiên Hách mở miệng an ủi: "Nàng yên tâm, phu xe sẽ đưa cô ta về an toàn."
"Ừ, nhưng muội lo. . . . . . Sau khi cô ấy về, đại ca muội sẽ không đối xử tử tế với cô ấy. . . . . ." Tư Đồ Phỉ Nhi không khỏi khẽ thở dài.
Mặc dù đại ca từng hứa hẹn nạp Xuân Bình làm thiếp, muốn Xuân Bình trợ giúp bọn Vương Thủ bắt nàng về, nhưng nàng không cho rằng đại ca yêu Xuân Bình thật lòng, hắn chắc chắn chỉ muốn lợi dụng Xuân Bình mà thôi.
Vào lúc này, Xuân Bình chẳng những không hoàn thành nhiệm vụ, còn bị nàng bắt trở về, e rằng sẽ bị đại ca trách cứ và trừng phạt!
"Phỉ Nhi, nàng đừng hao tổn tinh thần vì cô ta nữa. Đối với cô ta, nàng đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, không chút thiếu sót nào rồi. Cô ta cũng nên được giáo huấn vì việc làm của mình, ngày sau mới có thể hiểu được không có ý làm tổn thương bất kỳ người nào." Lạc Thiên Hách nói lời sâu xa.
"Ừ, muội hiểu rõ mà. Cám ơn huynh, Lạc đại ca."
"Đừng cám ơn ta, chỉ cần nàng đừng tiếp tục đau lòng nữa là được." Lạc Thiên Hách nói, hắn không nỡ để nàng buồn rầu suốt dọc đường như vậy.
Tư Đồ Phỉ Nhi gật đầu, cố gắng lên tinh thần.
Trong lòng nàng hiểu, thật ra thì như vậy là an bài tốt nhất cho Xuân Bình rồi, nàng cũng không muốn tiếp tục đau lòng, càng không muốn khiến người nàng yêu lo lắng cho nàng.
Nàng nhìn tuấn nhan của hắn, nghĩ dọc đường này hắn luôn quan tâm, chăm sóc, an ủi nàngliền thấy cảm động trong lòng.
Tình ý mãnh liệt dào dạt, khiến nàng không kìm lòng được ngẩng đầu lên, đè nén xấu hổ trong lòng, chủ động khẽ hôn lên môi hắn.
"Dù chàng nói không cần nói cám ơn, nhưng muội vẫn cám ơn huynh từ tận đáy lòng vì huynh luôn quan tâm, giúp đỡ muội như vậy."
Lạc Thiên Hách rời khỏi phòng Chu Nghĩa, nói với Tư Đồ Phỉ Nhi: "Phỉ Nhi, ta thấy nàng cũng nên ở lại khách điếm đi!"
"Cái gì? Muội không muốn!" Tư Đồ Phỉ Nhi lập tức kháng nghị.
"Nghe lời, Phỉ nhi, lần này ta phải vào hang núi gần đây tìm một loại hoa độc đặc biệt, trên đường không biết sẽ gặp phải chuyện gì, vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn." Lạc Thiên Hách nói, chỉ sợ dọc đường nàng sẽ gặp bất cứ tổn thương gì.
Tư Đồ Phỉ Nhi lắc đầu, không muốn phải ở lại chút nào.
"Đã như vậy, một mình chàng đi, sao muội có thể yên tâm được?"
Dù nàng tin vào khả năng của hắn, nhưng không thấy hắn nàng nhất định không thể không lo lắng, lo nghĩ cho an nguy của hắn, như vậy chẳng phải quá giày vò rồi sao?
"Thế thì. . . . . ." Lạc Thiên Hách nhíu mày, thật ra trong lòng hắn cũng rất mâu thuẫn.
Dù hắn không lo nàng sẽ gặp thương tổn dọc đường, nhưng lại lo nàng không ở trong tầm mắt hắn, nếu đột nhiên xảy ra chuyện gì, hắn không thể chạy nhanh đến bên cạnh bảo vệ nàng.
"Để muội đi cùng đi!" Tư Đồ Phỉ Nhi khẩn cầu: "Muội sẽ cố gắng không để mình liên lụy đến chàng."
"Đồ ngốc, ta không sợ nàng sẽ liên lụy đến ta, ta chỉ sợ nàng gặp nguy hiểm thôi!"
"Không đâu, muội sẽ cẩn thận hơn, hơn nữa còn có chàng ở đây, không có kẻ nào có thể hại muội đâu!" Tư Đồ Phỉ Nhi nói, có lòng tin tuyệt đối với hắn.
Thấy thái độ kiên định của nàng, khăng khăng muốn đi theo hắn, nếu hắn kiên quyết không để nàng đi cùng, ngộ nhỡ một mình nàng theo đuôi, chẳng phải càng nguy hiểm hơn sao?
Nghĩ như vậy, Lạc Thiên Hách liền quyết định thỏa hiệp.
"Được rồi, nhưng bất kỳ lúc nào nàng cũng phải đi cạnh ta, biết không?" Hắn lo lắngdặn dò.
"Dạ, muội biết rồi!" Tư Đồ Phỉ Nhi cười rực rỡ như hoa.
Nàng đương nhiên lúc nào cũng đi cạnh hắn, vì nàng không thể tách khỏi hắn dù chỉ một chút!