Bà Mai Điểm Sai Bài

Chương 2 :

Ngày đăng: 01:54 22/04/20


Mặc dù đại ca đã phái vài tên thủ hạ thay phiên trông chừng nàng, nhưng nàng cũng không phải làkẻ dễ bắt nạt. Nàng chỉ cần bày ra chút mưu kế thì đã lừa được bọn họ, sau đó lập tức dẫn theo nha hoàn Xuân Bình bỏ trốn.



Qua hai ngày, đi qua hai thành trấn, rời nhà cũng khá xa rồi, hẳn là nàng đã thoát khỏi phạm vi thế lực của đại ca. Điều này khiến cho tâm tình nàng như con chim thoát khỏi lồng tre, kích động không thôi.



"Tiểu thư, chúng ta phải đến Đông Bắc thật sao?Đường đến đó xa lắm!" Nha hoàn Xuân Bình hỏi.



"Dĩ nhiên, chúng ta không đến Đông Bắc không được." Tư Đồ Phỉ Nhi gật đầu vô cùng chắc chắn.



Cha mẹ nàng đều đã qua đời, trong nhà không còn ai có thể làm chỗ dựa cho nàng nữa, nếu nàng không trốn cho thật xa, nhất định sẽ bị đại ca ép lên kiệu hoa, vì vậy nàng chỉ có thể xin cứu viện từ bên ngoài.



Mặc dù nhà dì họ ở gần trấn trên, nhưng bọn họ kinh doanh buôn bán nhỏ thật thà chất phác, nếu để đại ca liên hợp với Trương Đại Phong trưởng giả thô tục đối phó với dượng họ, ảnh hưởng đến kế sinh nhai, vậy chẳng phải là lỗi của nàng sao?



Hiện giờ cũng chỉ có cách đén Đông Bắc nhờ cậy bá phụ Tư Đồ Khải Nam thôi!



Bá phụ luôn luôn thương yêu nàng, tuyệt đối sẽ đứng về phía nàng, mà có bá phụ làm chỗ dựa, đại ca cũng không thể nào ép nàng gả cho tên chủ đất kia nữa.



Nhớ lại những năm tháng sống cùng bá phụ, những ngày tháng sung sướng tự tại, không buồn không lo, trên mặt Tư Đồ Phỉ Nhi liền không nén nổi ý cười rạng rỡ.



Trong lòng nàng đã quyết định, lần này đi sẽ không trở về nữa. Sau này nàng sẽ ở nhà bá phụ, tin rằng bá phụ nhất định sẽ hoan nghênh nàng.



"Ăn nhanh lên đi, ăn xong rồi chúng ta phải đi thuê xe ngựa, sau đó lên đường. Có xe ngựa đi đường cũng thoải mái hơn nhiều." Tư Đồ Phỉ Nhi nói.



Để tránh bị đại ca điều tra ra hành tung, nàng không thuê xe ngựa ở gần đó, mà đến một nơi cách nhà một đoạn rồi mới thuê. Tin rằng đại ca có lợi hại hơn nữa cũng không điều tra tới nơi này được.



Vì muốn sớm đến Đông Bắc, hơn nữa tâm tình vui vẻ khiến nàng ăn ngon miệng hơn, vì vậy nàng và Xuân Bình giải quyết hết đống thức ăn trên bàn nhanh chóng.



Đang lúc Tư Đồ Phỉ Nhi uống một hớp trà để thông thuận cổ họng thì nghe thấy trên đường vang thoáng qua tiếng xôn xao, nàng tò mò quay đầu ngó xuống lầu.



Vừa nhìn xuống, sắc mặt nàng không chỉ thay đổi còn suýt chút nữa bị sặc nước trà trong miệng.



"Nguy rồi!"



Nàng nhận ra bốn nam tử tráng kiện kia, bọn họ chính là tay sai lúc trước đại ca phái tới trông chừng nàng. Nhất định là đại ca phái mấy người bọn họ ra ngoài bắt nàng về.



Hình như vừa rồi có người không cẩn thận đụng phải người bán lê trên lề đường, những quả lê lăn lông lốc đầy mặt đất, mọi người đang vội nhặt giúp.



"Hả? Đó không phải là thủ hạ của Đại Thiếu Gia sao?" Xuân Bình cũng nhận ra thân phận của mấy người kia." Sao bọn họ tìm được tới đây? Bây giờ chúng ta nên làm gì?"



Nên làm gì? Tư Đồ Phỉ Nhi cũng sốt ruột không yên.



Nếu như bị thủ hạ của đại ca bắt về, chắc chắn sẽ bị tiếp tục giam lỏng, cho đến khi ép nàng lên kiệu hoa thành thân cùng tên chủ đất kia mới thôi.



Không được! Nàng không muốn rơi vào kết cục bi thảm như vậy đâu!



"Xem ra đại ca đã đoán ra ta sẽ đến chỗ bá phụ, mới sai bọn thủ hạ tìm theo đường này, ta phải tìm cách né tránh bọn họ mới được." Nàng nóng lòng đau đầu nghĩ biện pháp.




Như vậy thì vừa rồi nàng tấn công hiển nhiên không phải nhằm vào hắn, mà nhầm hắn thành mấy người muốn bắt nàng.



Dù không biết quan hệ của nàng với mấy kẻ bên ngoài kia, thậm chí ngay cả thân phận lai lịch của nàng cũng không biết, nhưng thấy nàng là cô gái yếu đuối không hề biết võ công, hắn tin nàng là người bị hại.



Lạc Thiên Hách lặng lẽkéo dài khoảng cách với cơ thể mềm mại trong ngực, cùng lúc mở miệng phân phó với tùy tùng Chu Nghĩa ở bên ngoài: "Lên đường thôi, mau rời khỏi chỗ này.”



Chuyện gì cũng phải có chừng mực, hắn không vội hỏi thân phận của vị cô nương này, trước mắt chờ bọn họ rời khỏi nơi này rồi tìm hiểu rõ tình huống cũng không muộn.



"Dạ." Chu Nghĩa lập tức nghe lệnh nhảy lên đánh xe.



Tư Đồ Phỉ Nhi thở phào nhẹ nhõm, đang định lên tiếng nói cám ơn thì xe ngựa vừa đi được vài bước lại đột nhiên dừng lại, khiến cho nàng vừa thả lỏng được một chút lại bắt đầu lo lắng.



Lạc Thiên Hách liếc nhìn vẻ mặt lo lắng của nàng, cất giọng hỏi Chu Nghĩa: "Sao vậy?"



"Bẩm thiếu gia, có mấy tên cản đường xe ngựa chúng ta lại."



Chu Nghĩa vừa mới nói xong, theo sau đó là một giọng nam khác truyền đến ——



"Thật không phải, chúng tôi đang tìm một vị cô nương, cô ta trộm đồ trang sức châu báu giá trị liên thành của chủ tử, chúng ta dù thế nào cũng phải bắt được cô ta về."



Nghe giọng nói khàn đục này, Tư Đồ Phỉ Nhi lập tức nhận ra hắn là tên gia phó Vương Thủ, hắn không chỉ có vóc người cao lớn, lưng hổ eo gấu, còn tương đối dũng mãnh, là thủ hạ trung thành nhất của đại ca.



Nghe Vương Thủ nói vậy, Tư Đồ Phỉ Nhi tức giận trừng lớn mắt.



Thật là quá ghê tởm! Để tìm nàng, mấy người này lại có thể bịa đặt vu tội cho nàng như vậy!



Nàng cực kỳ tức giận, nhưng dù trong lòng nổi trận lôi đình, nàng vẫn không dại dột gì mà xông ra đòi công đạo, bởi vì đây chẳng qua là tự chui đầu vào lưới thôi.



Hiện giờ nàng chỉ có thể nóng lòng mãnh liệt lắc đầu với vị công tử xa lạ bên cạnh, ý bảo nàng không ăn cắp bất kỳ vật gì, đồng thời cũng ra hiệu van xin hắn đừng giao nàng ra.



Lạc Thiên Hách nhìn nàng, đôi mắt nàng đầy vẻ khẩn cầu khiến cho hắn quyết định tin tưởng nàng.



Trong nháy mắt sau đó, hắn ôm chặt cơ thể nhỏ nhắn trước ngực hơn, đồng thời vén lên áo choàng trên người, chiếc áo choàng dày rộng lập tức che phủ hết cả người nàng.



Tư Đồ Phỉ Nhi bị hành động của hắn làm cho khiếp sợ, đầu óc trở nên trống rỗng.



"Cẩn thận một chút, đừng nhúc nhích, cũng đừng lên tiếng."



Nghe thấy tiếng cười của hắn, Tư Đồ Phỉ Nhi kinh ngạc ngẩn người.



Hắn. . . . . . Định giúp nàng sao?



Thật tốt quá!