Ba Ngày Yêu
Chương 11 :
Ngày đăng: 10:59 18/04/20
Ánh mắt anh chăm chú nhìn cô như thể chờ đợi câu trả lời cũng như xem sắc mặt cô thay đổi như nào..điều anh k thể ngờ rằng mặc dù trong lòng cô rất vui khi nghe anh nói vậy nhưng cô lại là người che dấu cảm xúc rất tốt, cô vẫn thản nhiên như k hề lay động, điều đó khiến anh có chút hụt hẫng trong lòng..chưa để cô lên tiếng anh đã vội vàng giải thích.
- dù sao chúg ta cũng là vợ chồng hợp pháp được mọi người công nhận phải không? Tôi nói thế có gì sai..
Cô mỉm cười
- tôi đã nói gì đâu mà anh phải vội vàng giải thích.. đúng là có tật giật mình.
- tôi nói k có thừa, tôi sợ cô lại hiểu nhầm ý tôi..
- anh yên tâm, tôi xác định được ranh giới giữa tôi và anh..
Nói rồi cô đứng dậy..
- để tôi xuốg bảo đầu bếp nấu cho anh bát cháo khác, khó ăn như vậy bỏ đi, k phải cố gắng đâu..
Anh kéo tay cô lại..
- Nếu một ngày nào đó ranh giới đó bị phá bỏ thì sao nhỉ?
Cô nhìn anh một hồi rồi bật cười..
- thì lúc đó chúg ta sẽ yêu nhau, cùng nhau sinh ra những đứa con kháu khỉnh..
Nụ cười cô nhạt dần đi khi nhìn ánh mắt anh..cô nói nhỏ.
- Nhưng có lẽ sẽ chẳng có ngày đó..
Cô bước đi, cánh cửa phòng khép lại, anh nhìn theo bóng dáng cô rồi thở dài..
- chúng ta chắc chắn là duyên phận...
Cô bước xuống tầng, suy nghĩ đi nghĩ lại về chuyện ban nãy..
- mày điên rồi Phương, đầu óc mày đang bay táng lạng 9 tầng mây rồi đấy, anh ta k yêu mày và mày cũng k yêu anh ta..
Cô quản gia..
- cô chủ..
Cô giật mình quay lại.
- cô gọi con?
- dạ.. bà chủ gọi về kiếm cô..
Cô gãi đầu.
- cháu để điện thoại trên phòng..
- vậy cô mau gọi lại cho bà chủ nhé, bà dặn tôi thế..
Cô gật đầu.
- được rồi, cháu cảm ơn cô nhé..
Cô lập tức lên phòng lấy điện thoại gọi cho mẹ chồng, vừa hay anh đang nói chuyện với Kiều Thanh.. thấy cô, anh vội tắt điện thoại..
- không sao..anh cứ tự nhiên, tôi lấy điện thoại gọi cho mẹ..
Cô vội vàng gọi cho mẹ chồng, đầu dây bên kia vội vàng bắt máy..
- dạ mẹ, mẹ gọi con mà con vất máy một chỗ.
- ừ, khôg sao con gái.. con khỏe không?
- dạ.. vợ chồng con khỏe, bố mẹ khỏe không ạ?
- cảm ơn con, bố mẹ khỏe lắm, giờ mà có cháu lại càng khỏe hơn..
Tim cô nhói lên rồi cô chỉ biết cười nhạt.
- dạ..
- à Phương này, mẹ muốn hỏi con một chuyện, mẹ cứ phân vân..
- mẹ nói đi ạ, con sẵn sàng nghe.
- gớm.. thế mà cứ nói k qtam người ta đi..
Cô cười hì hì..
- bye nhé..
Trở về biệt thự, cô thấy một chiếc taxi đỗ trước cổng..
Cô quản gia nhìn thấy cô có chút lúng túng.
- cô chủ về sớm vậy.
- cháu có việc gần đây mà..
Cô định bước lên cầu thang.
Cô quản gia gọi lớn.
- cô chủ?
Cô xoay người lại.
- sao vậy cô?
- à.. tôi.. tôi..
- cô có chuyện gì à?
- tôi muốn hỏi cô định ăn gì?
- gì cũng được.. k quá cầu kỳ đâu cô..
Cô bước lên vài bậc cầu thang, liếc nhìn đôi giày cao gót màu đỏ bên ngoài cửa phòng..
Bên trong phòng..
Dũg có chút khó chịu.
- sao em lại tới đây?
- em lo cho anh..
- em về đi, có gì mình gặp tại nhà riêng..
Kiều Thanh ôm anh từ sau lưng.
- anh sao vậy? Em ghét anh lạnh nhạt với em. Em k chấp nhận được đâu Dũng..
- anh..anh..
Kiều Thanh đưa tay anh sờ lên ngực mình..
- anh k nhớ em sao?
Nước mắt cô rưng rưng..
- một tuần rồi chúng ta chưa chạm vào cơ thể của nhau đâu anh..chỗ này nè, tim em nè, nó gào thét nhớ anh điên cuồng..
Nói rồi Kiều thanh kiễng chân hôn lên môi anh, cánh cửa phòng mở ra, vừa kịp lúc cô chứng kiến nụ hôn của hai người..tim cô nhói đau, cô đã biết đau, nước mắt cô trực trào nhưng cô lại mạnh mẽ nở ra một nụ cười..
- tiếp tục đi..
Anh đẩy mạnh Kiều Thanh ra, cổ họng nghẹn lại.
- Phương..
Cô chạy một mạch ra ngoài cổng, anh chạy theo thì kiều Thanh tóm tay anh lại..
- đừng đi mà Dũng, nếu anh đi đồng nghĩa chúng ta chia tay..
- ừ..
Kiều thanh sững sờ với câu trả lời từ anh. cô cười bào chữa cho lời nói khi nãy.
- đấy là nếu là một cô gái khác cô ấy sẽ nói vậy, còn em, em chấp nhận tất cả, chấp nhận làm ng đứng sau anh, miễn là được bên anh..