Ba Ngày Yêu

Chương 15 :

Ngày đăng: 10:59 18/04/20


Cô thở dài nghe tiếng tút tút từ đầu dây bên kia.. biết làm sao được, cô k thể còn sự lựa chọn nào khác, nghĩ đi nghĩ lại rõ ràng bố cô đang làm khó mình đây mà..



Thư ký:



- chúng ta có hẹn với công ty bên đó tầm 30p nữa thưa tiểu thư..



Cô gật đầu.



- được rồi.. đi chuẩn bị xe đi..



- xe đã sẵn sàng đợi cô bên ngoài rồi tiểu thư..



Cô hít thở thật sâu rồi bước vào trong xe, chiếc xe lăn bánh rời khỏi đến tập đoàn Nhật Tân..



Lễ tân và mọi người đều cúi chào cô đầy kíng..



- tôi muốn gặp chủ tịch Dũng..



- dạ.. chủ tịch đang trên phòng thưa cô..



Cô bấm thang máy đi lên tầng 48.. đứng trước cửa phòng, cô nhẹ nhàng chỉnh lại trang phục, tự tin bước vào..



Cánh cửa phòng mở ra, anh mặc chiếc sơ mi trắng, cổ đeo caravat, tóc vuốt keo gọn hàng.. đôi bàn tay đang chăm chú ký ký từ hồ sơ này đến hồ sơ khác..



- chào anh, chủ tịch Dũng..



Anh ngước mắt lên nhìn cô đầy bất ngờ, tay cầm cốc cafe nhấp môi rồi đặt xuống làm việc tiếp..



- này anh...



Anh gọi lớn thư ký..



- tôi đã nói trong giờ làm việc, k một ai được tự ý bước vào mà..



Thư ký e sợ.



- chủ tịch, nhưng đây là vợ người..



- ngươi hỏi cô ấy xem đến đây vì gì?



- tôi đến ký hợp đồng cho thuê mặt bằng giữa hai công ty như đã thỏa thuận trước..



Anh cúi xuống liếc mắt nhìn đồng hồ..



- hợp đồng diễn ra vào 9g15p, cô đến sớm hơn 10p,lẽ ra nên ở bên ngoài đợi..



- anh??



Thư ký cười nhạt.



- chủ tịch, tôi.. tôi xin phép..



Cô quay mặt bước đi, vừa đi vừa lẩm bẩm..



- đáng ghét..thật đáng ghét!!



Anh nói đằng sau.



- ghét của nào trời trao của ấy thôi..



Cô quay đầu lại nhìn anh rồi hừm lên vài tiếng..



Cô đi ra ngoài hành lang chờ, 5p sau thư ký của anh bước ra.



- chủ tịch cho gọi phu nhân vào.



- cảm ơn anh..



Cô cố gắng nuốt cơn giận vào trong lòng..



Dũng:



- mời cô ngồi..
- Là anh ta kể với cô chuyện này?



- tất nhiên, anh Dũng k dấu tôi bất cứ chuyện nào cả..



Cô ta đưa những vết thương vẫn còn trên cơ thể sau vụ tai nạn..



- chị biết vì sao tuần qua anh Dũng k về nhà thường xuyên không? Vì anh ấy bận chăm sóc tôi..



K thể phủ nhận trong lòng cô khi nghe Kiều Thanh nói vậy, cô thật sự k vui chút nào cả..vẻ mặt cô vẫn bình tĩnh hơn bao giờ hết..



- rồi sao, tiếp đi..



Kiều Thanh nắm lấy tay cô, mắt rưng rưng.



- chị k yêu anh Dũng mà phải không? Vậy tại sao chị lại chấp nhận lấy anh ấy.. tại sao chị lại giành giật hạnh phúc của người khác..



Cô rút tay mình ra khỏi tay cô ta..



- cô thôi màn cảm động đấy đi, thực ra mà nói cô cũng giống như mấy đứa diễn viên tôi thường xem mà thôi.. nếu cô tự tin rằng anh ta chỉ yêu mình cô thì cô đã chẳng đến gặp tôi.. nói đúng hơn là cô đang sợ.. đang sợ anh ta ở bên tôi sẽ thay lòng..??



- chị.. chị..được lắm, k hổ danh con nhà quyền thế..



- tôi chưa từng nghĩ mình con nhà ông nọ bà kia..con người ta hơn nhau ở tấm lòng cô hiểu chưa? Tôi nhắc lại cô nhớ, tôi là vợ hợp pháp của anh ta, chính vì hôn nhân của chúng tôi k bắt đầu từ tình yêu nên tôi mới đồng ý cho anh ta qua lại với cô.. cô chỉ là một người luôn chạy sau lưng ng khác, chính vì vậy nên biết thân phận mình mà dừng đúng thời điểm và quyền hạn của bản thân.. cô hiểu chứ? Tôi hi vọng sẽ k có một cuộc trò chuyện nào diễn ra giữa vợ và bồ nữa..



Nói rồi cô đứng dậy cầm túi xách bước đi..



- chị Phương.. nếu như tôi nói tôi và anh ấy đã từng có một đứa con..



Cô nhíu mày quay lại nhìn Kiều Thanh..



- tôi và anh ấy thật sự đã từng có một đứa con..



- đứa bé ấy đâu?



- tôi bị mất cách đây 1 tuần rồi.. tôi đau lắm..



Kiều Thanh ngã khụy xuống..



- tôi..tôi thật sự rất đau..



Mắt cô bắt đầu chuyển đỏ.



- đứng lên đi, yếu đuối cho ai xem.?



Cô quay bước rời khỏi, trong lòng bao cảm xúc khó nói thành lời..trong túi xách cô đã vang lên ít nhất 5 cuộc gọi nhỡ..



8 giờ tối, cô trở về nhà trong bộ dạng vô cùg mệt mỏi..cô thấy anh ở trong bếp đang chuẩn bị món ăn..nghe được bước chân cô, anh vui mừng quay lại..



- về rồi à? Lên phòng thay đồ rồi xuống ăn cơm..



Cô nhìn mâm cơm rồi cười nhạt..



- là anh chuẩn bị đấy à?



- chứ sao..mất hơn tiếng đấy..



Nói rồi anh gãi đầu..



- k có ý gì đâu, đơn giản thỉnh thoảng hứng lên thì làm..



Cô im lặng rồi bước lên phòng, anh ngoái nhìn theo..



- kỳ lạ.. nay cô ta khôg cãi lại hay móc méo là sao nhỉ?



Cô thở dài bước vào buồng tắm, tay bật vòi hoa sen cho nước xối xả vào mặt..



- tỉnh lại đi Phương.. mày điên rồi à? Sao lại k vui cho được..



Anh bên ngoài gõ cửa thật mạnh..



- phương.. cô ngủ trong đó hay sao?..