Ba Ngày Yêu
Chương 18 :
Ngày đăng: 10:59 18/04/20
Kiều Thanh từ từ buông thõng hai tay xuống, cô bắt đầu cười, một nụ cười như điên dại.. cô quay mặt bước đi, khoảng chừng được 5 bước..
.... Rầm...rầm..
Mọi người xung quanh la hét lên..
- cô gì ơi.. cô làm sao thế này?
- này.. gọi cấp cứu đi..
Anh giật mình quay lại len qua đám đông..
- Kiều Thanh..
Quản lý của cô chạy ra..
- gì chứ? Sao lại thế này..
Phương đứng từ xa chăm chú nhìn anh, trong lòng không khỏi khó chịu, cô chạy về hướng anh..
- chuyện gì thế này?
Anh bế Kiều Thanh ôm vào lòng mình..
- anh phải cho cô ấy tới bệnh viện..
Chẳng kịp đợi cô trả lời, bóng dáng anh đang ôm một người phụ nữ khác loạng choạng bước vào trong xe, vệ sỹ cúi đầu..
- phu nhân...
Cô dơ tay lắc đầu..
- tôi không sao...
Từ đâu một đám nhà báo, phóng viên ập vào..
- phu nhân, xin cô cho biết cảm xúc hiện tại của cô bây giờ..
Cô ngước mắt lên ngăn cho dòng lệ không rơi, khoé môi nở ra nụ cười nhạt.
- tôi rất ổn, ngược lại tôi còn cảm thấy chồng mình làm rất đúng, cứu một mạng người hơn xây bảy toà tháp mà.. phải không chứ?
- có tin đồn cô gái đó là người yêu cũ của chủ tịch.. liệu cô nghĩ sao?
Cô nhẹ nhàng cúi đầu xuống..
- xin lỗi, tôi xin phép k trả lời câu hỏi riêng tư..
Từ bên ngoài, 20 người vệ sỹ của anh ập vào ngăn bọn nhà báo, phóng viên..
Thư ký của anh cúi đầu..
- phu nhân, tôi đưa cô về..
Từ đằng sau Tuấn lên tiếng..
- không cần, để tôi đưa cô ấy về..
Cô bất ngờ quay lại đằng sau..
- anh Tuấn..
Tuấn tiến đến gần bên cô.
- em không sao chư? Em vẫn vui phải không?
- em không sao.. em hoàn toàn ổn..
- không sao mà lại khóc.. em có biết em đẹp nhất khi cười không? Cười lên nào..
Cô mỉm cười..
- thiệt tình..
Thư ký của anh.
- phu nhân, chủ tịch nói tôi đưa cô về.. bữa tiệc hôm nay coi như hủy bỏ..
- không.. tôi sẽ ở lại tham dự cùng bạn tôi và bố mẹ tôi.. tại sao phải hủy bỏ chứ, chuyển lời tới anh ta cứ quan tâm người ấy đi, tôi đã có người đưa về.. anh cũng cho vệ sỹ về đi, tôi thích một mình..
Thư ký chần chừ..
_ điều này...
- tôi yêu cầu anh ngay lập tức chấp hành..
- dạ.. vậy tôi xin phép..
Cô thở dài quay lại đằng sau nhìn Tuấn..
- cảm ơn anh.. cảm ơn vì đã luôn quan tâm em trong mọi hoàn cảnh..
Tuấn gật đầu mỉm cười, ánh mắt đầy yêu thương dành cho cô..
- Phương à, hạnh phúc của anh chính là được nhìn thấy em hạnh phúc..
Cô rưng rưng nước mắt, sống mũi cay cay..
- anh xin lỗi..xin lỗi em..
Cô hít thở thật sâu rồi bước đi..
- bảo trọng..
- này Lương Minh Phương..em sẽ sớm quay trở lại chứ?
Cô im lặng k nói gì bước vào trong xe.. từ đằng sau cô, sống mũi anh đã bắt đầu cay cay, đôi mắt đã chuyển đỏ..
- lấy xe đi, tôi đến công ty.
- cậu chủ k ăn sáng sao?
Anh liếc mắt nhìn bàn ăn do chính tay cô chuẩn bị..
- gói hết chúg lại, tôi sẽ mang đến công ty ăn..
- cậu chủ..chúng thật sự k ngon, để đầu bếp làm cho cậu cái khác..
- tôi bảo thế nào thì cứ làm vậy đi..đừng nhiều lời..
Mọi người cúi đầu..
- dạ.. tôi biết rồi..
Tại phòng làm việc của công ty..
Anh cẩn thận lôi trong túi hộp đồ ăn đặt xuống bàn..
- Lương Minh Phương..em có biết em nấu ăn dở lắm không? Sau này tôi nhất định đi học nấu ăn thay em, để mỗi ngày nấu cho em nhiều món ngon..
Nói đến đây, anh cay cay khóe mắt nhớ ngày đầu tiên cô nấu cháo cho anh ăn..
- thiệt tình... em gỉoi lắm Phương, em cứ như ma nữ khiến tôi không ngừng nhớ em vậy..
Từ bên ngoài, thư ký của anh hốt hoảng chạy vào..
- chủ tịch..
- cậu làm gì mà như ma làm thế hả?
- hơn cả ma làm luôn ấy chủ tịch..ngài xem này.
Thư ký của anh đưa một tờ báo
" chủ tịch tập đoàn Nhật Tân bỏ lại phu nhân một mình trước bữa tiệc đầu tiên hai người tham dự "
Anh nheo mắt nhìn, nhanh chóng vò nát tờ báo rồi quăng mạnh xuống sàn..
- là ai? Ai viết bài báo này.. xem xét tòa soạn nào viết ra chúng, lập tức cho đóng cửa..
- dạ.. tôi hiểu rồi..
- làm ngay đi.. trong vòng 1 giờ đồng hồ, thu mua tất cả chỗ báo ấy lại cho tôi..
Điện thoại anh reo lên cuộc gọi ( là bố vợ anh)
- chúng ta cần nói chuyện, bố đang dưới sảnh công ty con..
Hai người đàn ông ngồi đối diện nhau..
- con biết lý do vì sao bố đến gặp con rồi chứ?
Anh gật đầu.
- con xin lỗi về sai lầm lần này..
- đôi khi, lời xin lỗi sẽ k giải quyết được vấn đề, và vấn đề ở đây là vết thương lòng, có một ngàn lời xin lỗi cũng vậy thôi..
- con...
- sáng nay con gái bố trở về trong tình trạng buồn bã nhưng nó vẫn cố nở ra nụ cười để chứng minh nó vẫn ổn.. nhưng không, nó khôg hề ổn từ tối qua..
- chuyện này con k biết giải thích sao cho bố hiểu nhưng thật tâm con lúc đó bế cô gái kia rời khỏi chỉ vì sợ cô ấy gặp vấn đề gì, cô ấy có tiền sử bệnh tim, chậm một chút con e rằng...
- đấy.. con đã nói vào vấn đề chính rồi đấy, vấn đề là con quá hiểu cô gái đó, con có tình cảm với cô ta nên con mới sợ.. nói đúng hơn con và cô ấy đã từng yêu nhau.. à không.. vẫn đang yêu..thực chất nếu k có tình cảm, với bản tính lạnh lùng của con, con sẽ k quan tâm đến những thứ ngoài lề..
Anh cúi đầu..
- con đã từng nghĩ con sẽ không yêu được ai khác ngoài cô ấy, con đã từng nghĩ con sẽ k lấy được ai khác ngoài cô ấy.. lần đầu tiên con hẹn gặp cô ấy, thực chất ra là con muốn hẹn để hủy cuộc hôn nhân.. nhưng khi lần đầu con gái bố bước vào, nụ cười và ánh mắt cô ấy, thật tâm trái tim con đã lỡ một nhịp, con đã chẳng thể nào làm được như suy nghĩ ban đầu.. con gái bố rất mạnh mẽ, cô ấy rất độc lập trong tính cách, điều đó đã khiến con nảy ra một suy nghĩ, bọn con quyết định đi đến hôn nhân với những thỏa thuận..trước kia con là người sống nguyên tắc, k bao giờ làm trái với những gì mìh đặt ra, còn bây giờ chính con lại là người làm trái thỏa thuận ban đầu, phá bỏ nguyên tắc của bản thân..con đã yêu con gái bố mất rồi..
Ông chăm chú nhìn anh rồi thở dài..
- mạnh mẽ chỉ là vỏ bọc cảm xúc của con bé.. điều khiến ta thất vọng chính là hai đứa đã coi hôn nhân ra đánh cược, tại sao hai đứa k hề nghĩ sẽ có hệ lụy về sau, nếu một mai nhỡ hai đứa có con, người chịu hậu quả sẽ là ai? Thật tình ta rất thất vọng..
Nói rồi ông cầm cặp xách đứng lên..
- người đàn ông thành côg k chỉ là trong công việc mà còn là việc giữ tổ ấm gia đình..người đàn ông bản lĩnh là người biết phân biệt đâu là tình yêu, đâu là thương hại..
Ông bước ra chiếc ô tô đợi sẵn bên ngoài..anh gọi lớn..
- bố.. con cảm ơn, con biết mình phải làm gì rồi..
Mọi ng tt giúp em lên 1k3 nhá.. trong nhóm sắp full rồi ấy ạ