Ba Ngày Yêu

Chương 33 :

Ngày đăng: 10:59 18/04/20


Trong căn phòng màu vàng ấm áp ấy, cô từ từ mở mắt ra, nheo mắt nhìn mọi thứ xung quanh rồi bất chợt giật mình cúi xuống nhìn bộ đồ đang mặc trên người ( chiếc áo lên cổ lọ trắng dài rộng như một chiếc váy, hương thơm trên áo vẫn phảng phất rất giống với mùi thơm trong căn phòng)..khuôn mặt cô đầy khó hiểu suy nghĩ về mọi chuyện, trong đầu cô chỉ nhớ mang máng cô ngất trước cổng nhà anh, ai bế cô lên phòng và ai thay đồ cho cô, cô hoàn toàn k biết..



Cánh cửa phòng mở ra khiến cô giật mình ôm lấy chiếc chăn.. anh xỏ tay túi quần bước vào đứng mép giường..



- tỉnh rồi à?



Cô gật gật đầu..



- cảm ơn anh..



- không có gì, lần sau đừng ăn vạ trước cổng nhà tôi như thế.



- gì chứ?



- không đúng à? Cô có điên không mà đứng trời tuyết thế hả? Người ta ngày càng khôn ra còn cô ngày càng ngốc đi thì phải ( nói nhưng tay lại cầm bát cháo nên đưa cho cô)



- này Đặng Đình Dũng..tôi đến đây k phải để anh chê bai..



- vậy cô đã thấy ai đứng trời tuyết suốt giờ đồng hồ chưa hả? Người như thế k điên thì cũng cực kỳ điên..



Cô hét lên.



- Đặng Đình Dũng..!



Anh thở dài..



- người thì bé con mà cái mồm lúc nào cũng ồn ào thế nhỉ?



Cô lườm anh hất mạnh chăn xuống rồi bước xuống giường..



- đồ tôi đâu? Tôi xin lại rồi còn đi về..



Cô bước được 3 bước thì anh kéo tay cô lại.



- ăn bát cháo nóng này đã..



- tôi không ăn..



- này.. cô có biết tôi mất công nấu lắm không?



Cô ngạc nhiên nhìn anh.



- anh nấu?



- tôi nói nhầm, mất công tôi thúc giục người ta nấu, ai hơi đau rảnh mà nấu cho cô ăn..



- thì ra là vậy, tôi xin phép đi trước.



- ngồi xuống ăn đi..



- tôi k muốn ăn.



- chẳng phải cô đến đây tìm tôi có việc muốn hỏi hay sao?



Cô gãi đầu.



- ừ nhỉ? Tôi quên mất.. tôi hỏi anh..



- đừng hỏi gì cả? Cô ngồi xuống ăn, vừa ăn vừa nói..



Cô gật đầu lùi lại đằng sau vài bước, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế bưng bát cháo lên ăn..



- tôi hỏi được chưa?



- ăn đi nửa bát rồi hỏi



Cô ăn thật nhanh.



- tôi hỏi nhá.



- đang ăn, trời đánh tránh miếng ăn, cô ăn xong đi..



Cô tức giận phùng má nhưng vẫn cố nén cơn giận vào người.. tên này trở mặt như cái bánh đa nướng ấy..



Anh ngồi đối diện cô, nhìn cái miệng cô đang ăn cháo, quả thực anh rất muốn lại gần hôn lên môi cô.. anh hừm lên vài tiếng rồi quay mặt lại đằng sau, anh sợ nhìn cô vài phút giây nữa thoii là sẽ khiến anh k tự chủ được bản thân mà làm liều..



Cô đặt bát xuống bàn.



- tôi ăn xong rồi, chúng ta đi vào việc chính nhá.



Anh gật đầu..



- tôi muốn hỏi.. anh.. có phải là người muốn lên làm đại cổ đông của công ty tôi không?



Anh nhíu mày quay lại nhìn cô..



- ai nói cô vậy?



- anh chỉ cần trả lời có hoặc không..



Anh im lặng một hồi..



- ừ...



Cô cười nhưng rưng rưng nước mắt.



- tôi hi vọng anh sẽ tiếp quản tốt sự nghiệp tâm huyết của ba tôi...



Nói xong cô đứng dậy..



- tôi đi thay đồ trả anh.. xin phép.!



- Lương Minh Phương..



Cô quay lại nhìn anh.



- còn chuyện gì nữa sao?
- đã bảo đi học bơi đi mà vẫn chưa đi à?



Tuyết nhi nhíu mày nhìn anh và cô, trong đầu đặt ra vô vàn câu hỏi..rõ ràng ánh mắt anh khi nhìn cô ấy rất khác biệt.. cô run run chân tay, cô thực sự k mong muốn điều mình nghĩ là sự thật.. một bên là tình yêu, một bên là người bạn.. cô k muốn tin..



Tuyết Nhi nhanh trí quay qua nhìn Tuấn.



- anh Tuấn bế Phương về phòng thay quần áo đi kẻo lạnh..



Tuấn gật đầu ngồi xuống.



- anh đưa em về phòng..



Dũng liếc mắt nhìn Tuấn, bàn tay xiết chặt lại.



Lan thấy vậy:



- anh Dũng cũng ướt hết rồi, nên về phòng thay đồ kẻo cảm lạnh.. cảm ơn anh đã cứu bạn em..



Khoảnh khắc Tuấn bế cô trên tay, thiệt tình anh muốn nổ tung cả thế giới..



Tuyết Nhi:



- cảm ơn anh đã cứu bạn em..



Anh im lặng không nói gì bước thẳng về phòng mình, bật vòi hoa sen lên, nước trong vòi xối xả doà vào mặt, nghĩ đi nghĩ lại cái cảnh tên Tuấn bế cô trên tay, thật tức chết..



Tuấn đặt cô xuống giường..



- em thay quần áo đi kẻo lạnh, may mà hồ đó là hồ nước nóng không lại xảy ra chuyện lớn..



Cô gật đầu cười nhạt.



- anh có thể ra ngoài giúp em được không?



- ừ...



Lan chạy vào phòng Phương.



- vừa nãy có chuyện gì mà ngã thế?



- tao trượt chân..



- mày với lão Dũng nói chuyện gì vậy?



- k có gì..



- phương à, tao hỏi thật mày vẫn còn tình cảm với lão ấy lắm, mày k định Hàn gắn tình xưa với lão ấy chứ?



Phương nuốt nước bọt, mắt rưng rưng.



- chúng tao đã kết thúc từ 2 năm trước rồi, với lại anh ấy sắp đính hôn với Tuyết Nhi rồi mà..



Lan thở dài.



- thôi đi thay đồ đi kẻo lạnh, tao ra ngoài trước..



Lan bước ra đến cửa thì gặp Tuyết Nhi, Tuyết Nhi giật mình khi thấy Lan.



- tớ mới đến.



Lan gật đầu..Tuyết Nhi nở ra nụ cười, quả thực cô đã nghe được hết cuộc nói chuyện của Lan và Phương, nếu nói cô k ghen thì đó hoàn toàn là lời nói dối, cô chăm chú nhìn Phương..



- mình mang trà gừng đến cho cậu.



- cảm ơn cậu..



Cô gật đầu..



- nghỉ sớm đi..



- ừ..



- cậu k có gì muốn nói với tớ hả Phương?



Phương giật mình nhìn Tuyết Nhi.



- sự việc k như cậu thấy đâu.



- tớ hiểu.. thoii tớ ra ngoài trước..



Tuyết nhi chạy thật nhanh trở về phòng, cô ngồi xuống một góc giường rồi bật khóc.. những kỷ niệm lần đầu cô gặp Phương vẫn còn in sâu trong tâm trí..



- này cậu gì ơi.. giúp tôi một việc nhá..



- gì chứ?



- cô đổi trang phục cho tôi đi..



- sao có thể?



- làm ơn.. tôi cần tránh nạn..



Không kịp để Phương trả lời cô đã kéo mạnh tay Phương vào nhà vệ sinh của sân bay..



- tôi bị người ta truy sát, cô giúp tôi nhá..



- truy sát? Tại sao Họ lại truy sát cô?



- tôi là nhân chứng của vụ án quan trọng.. giúp tôi đi, k còn nhiều thời gian đâu..



Nhìn ánh mắt cầu khẩn của cô, Phương đành đồng ý giúp cô một lần.. mãi sau này cô mới biết, đám người hôm đó là vệ sỹ nhà Tuyết Nhi.. cô ấy là cô gái hiếu động nên những lần vượt rào như vậy là rất nhiều..



Tuyêt Nhi ôm mặt khóc nấc lên từng hồi..



- Phương à.. được làm bạn với cậu là hạnh phúc của tớ..yêu chồng cũ của cậu là sai lầm của tớ, người ta nói sai thì sửa nhưng tại sao tớ vẫn k muốn sửa một chút nào.. huhu.. huhu...