Ba Tuần Ở Paris

Chương 10 :

Ngày đăng: 12:09 19/04/20


Alexa nhìn đồng hồ lúc chuông điện thoại reo. Đúng 6:30 . Vồ lấy ống nghe, cô nói: "Hello", giọng cô căng thẳng như không phải của mình, cô nắm chặt ống nghe đến mức những khớp xương trắng bệch dưới ánh đèn .



− Tom đây. Anh đang ở hành lang.



− Em xuống ngay đây - Cô đáp rồi gác máy, nhặt xắc và khăn quàng rồi ra khỏi phòng.



Lúc đợi thang máy, cô liếc nhìn vào tấm gương gần đó. Mái tóc cô mượt mà, cách trang điểm hoàn hảo. Cô mặc bộ váy áo bằng lanh màu đen cắt may rất đẹp, loại áo có thể đi đến bất cứ nơi nào, đồ trang sức duy nhất của cô là một chiếc đồng hồ và đôi hoa tai ngọc trai.



Cô hít một hơi thật sâu lúc bước vào thang máy. Cô rất băn khoăn trong lúc đi xuống, nhưng vừa ra khỏi thang máy cô đã nhìn thấy anh. Anh đứng tránh sang một bên, gần ngay lối vào Jardin d Hiver, đang nhìn thẳng vào hành lang chính nên chỉ nhìn thấy mặt anh nhìn nghiêng. Cô nhận thấy anh vẫn điển trai như ngày nào. Anh mặc áo cộc tay màu lơ thẫm, quần xám và sơmi màu lơ. Cavát lụa, kẻ sọc màu lơ và xám bạc, mái tóc nâu của anh lấp lánh.



Cô nén lòng, cố trấn tỉnh và ngạc nhiên lúc anh quay đầu lại và nhìn thấy cô ngay lập tức.



Gương mặt anh nghiêm nghị lúc anh tiến đến chỗ cô, bước đi và thái độ của anh đầy tự tin. Bỗng anh nhoẽn cười, để lộ hàm răng trắng muốt, đẹp hoàn hảo. Cặp mắt anh xanh biết. Cô cũng nhìn mái tóc anh giờ đây đã điểm bạc ở hai bên thái dương.



− Alexa - Anh nói và nắm lấy tay cô, rồi hôn lên má cô.



Cô rứt ra gần như ngay lập tức, sợ anh nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch. Cô nuốt nước bọt, miệng cô khô khốc, cô nói:



− Chào anh, Tom.



Cặp mắt xanh biếc của anh thăm dò bộ mặt cô một lúc, rồi anh cau mày . Lại nắm lấy tay cô, anh nói:



− Chúng ta uống chút gì nhé?



Họ vào quán Fontainebleau quay mặt ra vòng cung Rivoli, ngay trước lối vào chính của khách sạn.



Anh đưa cô đến chiếc bàn nhỏ gần cửa sổ trong góc, rồi cả hai ngồi xuống . Người phục vụ lập tức đến bên họ .



Tom nhếch một lông mày lên:



− Như mọi khi nhé?



Cô gật đầu .



− Cho hai cốc .



Lúc người phục vụ đi rồi, Tom chăm chú ngắm cô:



− Em không thay đổi gì. Trông em vẫn y như cũ, trừ mái tóc .



− Em đã cắt ngắn.



− Anh thấy rồi . Hợp với em lắm. Rất đẹp.



Cô không nói gì.



Ngừng một chút, rồi Tom tiếp:



− Anh biết rất nhiều về em, Alexa ạ. Em rất thành công với những thiết kế trong các vở diễn.



− Vâng, về nhiều mặt em đã gặp may.



− Anh thì nói có thành công như vậy phải là người có tài.



Cô cười nhẹ với anh, thầm ước tim cô đừng có đập loạn xạ như thế này nữa.



Người phục vụ trở lại bên bàn, đặt hai ly champagne xuống trước mặt họ .



Lúc chỉ còn lại hai người, Tom nâng ly và chạm ly với cô.



− Chúc sức khoẻ .



− Chúc sức khoẻ . Cô đáp, và cười thật tươi với anh.



Anh đặt ly xuống .



− Nghĩ là ít nhất thì vẻ khắc nghiệt cũng không bao giờ mất đi - Anh lẩm bẩm.



− Em không biết là trông em lại có vẻ khắc nghiệt đấy .



− Em lây anh mà - Anh nhô người qua bàn, cái nhìn của anh nồng nhiệt hơn bao giờ hết - Anh rất vui là em đã gọi. Và rất vui được gặp em, Alexa - Thấy cô vẫn im lặng, anh hỏi - Em không thích gặp anh hay sao?



− Có.



Anh cười phá lên:



− Nghe tiếng "có" ấy mới tội nghiệp chứ . Rụt rè lắm .



− Không phải thế đâu. Em vui vì gặp anh, Tom ạ. Em muốn gặp anh, nếu không em đã không gọi điện.



Anh vươn tay ra, nắm lấy bàn tay cô, ngắm cô thật kỹ. Rồi anh liếc nhìn xuống tay cô:



− Em chưa lấy chồng hoặc hứa hôn ư?



Alexa lắc đầu, không thể nói nên lời.



− Chắc em phải có ai đó - Anh thăm dò - Hay tất cả đàn ông ở chỗ em đều mù cả rồi?



Cô bật cười - anh luôn làm cho cô cười - và cùng tham gia trò đùa của anh, cô định kể với anh là chưa có người nào đặc biệt, nhưng lại thay đổi ý định. Thay vào đó, cô nói:



− Em có một người bạn. Anh ấy rất dễ thương. Là người anh - Lời lẽ của cô không gãy gọn.



− Chuyện nghiêm túc chứ?



− Em...em không biết - Cô ấp úng - Vâng, có lẽ là anh ấy nghiêm túc.



− Còn em thì sao?



− Em thì... không chắc lắm. Thế anh đã có người nào đặc biệt trong đời chưa?



− Chưa - Anh đáp gọn.



− Em không tưởng tượng là anh không có một cô bạn gái ở bên.



− Lẽ tất nhiên rồi . Nhưng em có thể dùng chữ ấy ở số nhiều . Và chẳng có ai có ý nghĩa đặc biệt với anh.



Cô cảm thấy nhẹ cả người, toàn thân cô chùng xuống. Cô mong là anh không chú ý và nói nhanh:



− Vừa rồi em gặp Nicky Sedgwick ở nhà bà Anya. Anh ấy có nói là anh đã mua một cái nhà ở Provence. Chí ít thì anh ấy đã nghe tin như thế.



− Đúng thế. Bà anh đã mất. Bà để lại cho anh ít tiền. Anh đã mua một trang trại nhỏ ở ngoại vi Aix-en Provence, một trang trại trồng Oliu.




Với Alexa, cuộc làm tình say đắm của họ trên chiếc giường này chỉ khẳng định một điều cô đã biết, vẫn biết trong thâm cô từ mấy năm nay. Cô yêu Tom, lúc nào cũng yêu và sẽ yêu mãi.



Cô đã cố quên đi, vì anh không thể gắn bó với cô, cô đã vật lộn để có một sự nghiệp thành công, một cuộc sống thoải mái, rồi cuối cùng cô đã có quan hệ với một người đàn ông khác .... Jack Wilton. Nghĩ đến Jack, trái tim cô trĩu xuống . Cô sẽ phải nói với Jack là cô không thể lấy anh, cô không muốn làm anh bị tổn thương. Cho dù chẳng có tương lai với Tom, cô cũng không thể lấy Jack hoặc lấy ai khác. Trái tim cô thuộc về người đàn ông này, người đang nâng niu cô trong tay.



Lúc nằm bên cô, Tom ngẫm nghĩ về tình trạng phân thân trong con người anh. Anh yêu biết bao người phụ nữ đang ở trong vòng tay anh, yêu với tất cả trái tim. Họ rất đẹp đôi. Sự say đắm, cuồng nhiệt của cô trên giường đã đáp lại nỗi khao khát, mê đắm của anh từ đêm đầu tiên của họ nhiều năm trước . Cô thực sự làm anh thoả mãn, và anh biết cô cũng thoả mãn vì anh. Mặc dù vậy, anh vẫn e sợ mối quan hệ này sẽ thành vĩnh cửu, sợ rồi cuối cùng anh có thể làm cô bị tổn thương... Nhưng nếu để mất cô lần nữa, anh biết tìm cô ở đâu?



Alexa cựa quậy trong tay anh và quay mặt về phía anh. Cặp mắt xanh bình tĩnh của cô nhìn sâu vào mắt anh:



− Em muốn kể cho anh nghe một chuyện, Tom.



− Em kể đi - Anh nín thở, phân vân không biết là chuyện gì.



− Em muốn được sống với anh, còn chuyện cưới xin thực sự không còn quan trọng với em nữa . Miễn là chúng ta sống bên nhau.



Anh thăm dò mặt cô; mắt anh dán vào mắt cô, cặp mắt tràn đầy yêu thương.



− Anh cũng muốn sống với em, Alexa. Nhưng chúng ta ở cách xa nhau quá; Em ở tận New York, còn anh ở đây.



− Em biết, nhưng em sắp về đây làm phim mà .



− Còn sau đó?



− Em cho rằng chúng ta sẽ dàn xếp được.



− Anh biết là có thể được, em yêu ạ - Anh hôn cô, và cả hai đều hiểu cuộc mặc cả đã kết thúc - Em là tình yêu đích thực của anh, Alexa.



Cô giơ tay sờ lên má anh rất dịu dàng, rồi cúi xuống hôn nhẹ lên môi anh:



− Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Chúng ta sẽ ổn mà, Tom.



Tom nhẹ người, anh nhắm mắt lại, hiểu rằng cuối cùng nỗi đau của anh đã chấm dứt . Nỗi đau khủng khiếp mà anh đã chung sống suốt từng ấy năm ròng đã hết một cách thần diệu, và anh đã lấy lại được sự thanh thản trong lòng .



− Sao em có tấm ảnh này trong album? - Tom hỏi và ngước nhìn Alexa lúc cô ra khỏi buồng tắm trong khách sạn cô đang ở . Lúc đó là sáng Chủ nhật. Trong lúc đợi cô, Tom nhìn thấy quyển album nhỏ bọc da đỏ và cầm lên.



− Anh định nói tấm ảnh nào?



− Tấm này - Anh nói và giơ quyển album ra.



Alexa cầm lấy và nhìn bức ảnh anh chỉ . Bức ảnh chụp Jessica và Lucien trên cầu Arts mấy tuần trước khi cô tốt nghiệp.



− Đây là Jessica Pierce - Alexa giải thích lúc ngước nhìn Tom - Cô ấy học cùng với em ở trường bà Anya.



− Không, không, anh hỏi về người đàn ông này kia. Anh không biết là em biết anh ta. Anh ta là hàng xóm của bố mẹ anh.



Alexa ngẩn người nhìn Tom:



− Có thể lắm. Lucien mất tích.



− Sao em lại gọi anh ta như thế? - Tom ngắt lời.



− Đấy là tên anh ta mà... Lucien Girard.



− Không đâu, Alexa - Tom lắc đầu cãi - Người chụp cùng Jessica là Jean Beauvais-Cresse, và hiện đang sống ớ thung lùng Loire.



Alexa nghẹn mất một lúc, và nặng nề ngồi xuống ghế đối diện với Tom:



− Anh có tin chắc điều anh nói không?



Anh dựa lưng vào sofa, mặt đầy vẻ suy nghĩ:



− Có, anh tin chắc đây là Jean Beauvais-Cresse. Có thể anh nhầm, nhưng anh không nghĩ thế.



Tom cầm quyển album và ngắm nghiá tấm ảnh Jessica và Lucien trên cầu thật kỹ lưỡng . Đặt album xuống bàn nước, anh noi:



− Người trong ảnh trạc độ 25 tuổi . Em chụp ảnh này bao giờ?



− Khoảng bảy, tám năm trước.



− Anh biết người này, à mà không thể nói là anh biết, anh chỉ quen anh ta, thế thôi. Hiện giờ anh ta vào khoảng ngoài ba mươi - Tom chăm chú nhìn cô - Đây là Jean hồi trẻ .



Alexa cắn môi và lắc đầu:



− Như thế anh ta có một cuộc sống hai mặt trong cùng một thời gian. Hoặc anh ta có một cuộc sống khác với tên là Lucien Girard.



− Kể cho anh nghe về anh ta và Jessica đi, Alexa.



− Cũng chẳng có gì nhiều mà kể . Jessica gặp Lucien, hai người bắt đầu hẹn hò . Ít lâu sau, họ yêu nhau. Cô ấy kể với em họ định cưới . Rồi một ngày kia, Lucien tự nhiên biến mất . Jessica và bạn thân của Lucien đã tìm kiếm anh ta đủ cách, nhưng không thành công. Cuối cùng, cô ấy đành bỏ cuộc và trở về Mỹ.



Tom gật đầu:



− Thế hồi ấy anh chàng Lucien Girard này làm gì? Cùng là sinh viên? Hay đi làm? Hay là gì?



− Lucien không là sinh viên, Tom ạ. Anh ta là nghệ sĩ . Không nỗi tiếng đâu, chỉ đóng những vai nho nhỏ thôi, nhưng em nghe nói anh ta là người tốt .



Alexa đứng dậy, đên bên cửa sổ và nhìn điện Tuileries bên kia đường . Sau một lát, cô trở lại ghế và nhìn Tom:



− Nếu Lucien và Jean là một người, Jessica có quyền được biết.



Tom nghiêng đầu:



− Anh chỉ gặp Jean Beauvais-Cresse, nhưng anh có thể gọi điện cho bố anh và hỏi xem ông biết những gì.



Gương mặt Alexa sôi nổi hẳn lên:



− Anh không ngại chứ?



− Không, anh sẽ gọi cho ông sau bữa trưa.



Alexa đột ngột đứng dậy:



− Tốt hơn hết là em mặc quần áo, rồi chúng mình đến nhà cô Anya. Chúng ta không được đến muộn bữa trưa Chủ nhật . Đó là một nghi thức với cô ấy .



Trên chiếc taxi đến nhà bà Anya, Alexa ngồi lặng lẽ, đã mấy lần Tom liếc nhìn cô. Cô có vẻ rất bận tâm, vì thế anh biết khôn ngoan nhất là im lặng . Yên vị tại chỗ, anh nghĩ đến buổi sáng nay của họ . Họ dậy sớm và chuẩn bị bữa sáng trong bếp . Sau đó Alexa dạo quanh, nhận xét về những thay đổi trong nhà kể từ lần cuối cô đến đây, tỏ ý hài lòng . Rồi cô gọi về khách sạn hỏi nhừng tin nhắn . Tin nhắn duy nhất là của Anya. Bà mời cô đến ăn trưa Chủ nhật . Nghe thấy cô nói chuyện điên thoại, anh hỏi liệu cô có đưa anh đi cùng không, và anh reo lên vui sướng lúc cô treo điện thoại:



− Cô Anya không ngờ gặp anh, Tom! Anh cũng được mời đấy .



Họ ghé vào khách sạn của Alexa để cô trang điểm và thay quần áo. Lúc này liếc nhìn cô, anh nghĩ trang phục tỏ rõ quốc tịch của cô. Chiếc áo len xanh thẫm quấn quanh cổ . Anh yêu dáng vẻ của cô.



Theo bản năng, Tom biết Alexa sẽ kể với bà Anya về sự giốn nhau giữa Jean Beauvais-Cresse và Lucien Girard. Anh thầy Alexa nhét cuốn album vào sắc trước khi họ rời khách sạn, và anh băn khoăn không biết Anya sẽ nói gì.