Ba Tuần Ở Paris
Chương 13 :
Ngày đăng: 12:09 19/04/20
Anya đưa họ đến Le Grand Véfour ăn trưa.
Đó là một khách sạn cổ, từ thời trước cách mạng Pháp, tọa lạc dưới vòm hoàng cung như một cái mốc lịch sử.
Lúc này năm người ngồi ở một trong những bàn tốt nhất của khách sạn uống champagne, xung quanh là những trang trí đặc biệt của thế kỷ 18 và 19.
Ghế dài bằng nhung đỏ cân xứng với những ghế bành giản dị, cân đối màu đen và vàng, và tấm thảm có hoa văn lộng lẫy màu vàng và đen. Những tấm gương cổ đóng khung bằng vàng sần sùi gắn trên trần và một vài bức tường; trên các tường khác treo nhiều bức tranh tân cổ lồng kính, vẽ các nữ thần có hoa và nho quấn quanh.
− Nơi này như trong chuyện cổ tích - Jessica nói, cặp mắt tinh tường của cô nắm bắt từng chi tiết trang trí - Em rất thích các bức tranh, trông như trong thần thoại La mã vậy.
− Em thấy tấm biển đồng đề tên Victo Hugo gắn trên một chiếc ghế dài - Alexa nói - Còn một chiếc ghế khác đề tên Colette. Chắc bà ấy cũng là một khách hàng quen.
Anya gật đầu:
− Nhiều nhà văn đến đây, cả các chính khách nữa . Ngay cả Napoleon cũng hay đưa Josephine đến đây ăn tối .
− Thực thế sao! - Kay nói to và vểnh tai lên - Em không biết nơi này lại cổ đến thế.
− Đúng thế, nó có từ năm 1784, hồi ấy có tên là Café de Chartres. Cô cũng công nhận là chưa bao giờ chán vẻ đẹp quyến rũ và tinh tế của nó - Bà Anya nói - Cô biết các em sẽ thích món ăn cũng như không khí ở đây - Liếc nhìn Maria, bà nói thêm - Họ có món cá bơn rất thanh, nên em không phải lo chuyện ăn kiêng đâu, em ạ.
− Cô lúc nào cũng chu đáo, cô Anya - Maria trả lời và uống ngụm nước khoáng .
Người phục vụ trưởng lượn ngay đến bên bàn, giới thiệu những món đặc sản của nhà hàng, và đưa thực đơn cho từng người . Sau khi nghiên cứu kỹ một lúc, tất cả gọi món cá bơn trừ Anya, bà quyết định nuông chìu bản thân:
− Cô sẽ gọi món bồ câu non với gan béo - Bà cười và nói - Chắc chả em nào cho cô là có lỗi đâu nhỉ .
Bữa ăn thật vui và sôi nổi . Ai cũng cảm thấy thật thoải mái, thỉnh thoảng bà Anya lại quan sát họ và cảm thấy như thể cuộc cãi vã chưa bao giờ xãy ra. Họ tử tế và thương yêu nhau như những năm đầu ở trường vậy . Bà rất mãn nguyện... đó chính là món quà sinh nhật tốt đẹp nhất mà bà muốn .
Bữa trưa đã xong và họ kéo nhau ra phố . Alexa phàn nàn với Anya là lẽ ra bà không nên ký hoá đơn, vì họ muốn được mời bà .
− Cô phải để chúng em được thết cô - Alexa khăng khăng.
− Đừng ngốc thế, Alexa. Cô rất vui lại có các em quây quần bên nhau, hoà thuận như thế . Cô mừng là cuộc cãi cọ đã lùi lại sau rồi .
Lúc đợi xe và lái xe của Anya, Alexa kéo Jessica ra mái vòm và nói khẻ với bạn:
− Mình cần nói với cậu một việc thực sự quan trọng, Jessica. Cậu dành cho mình độ nữa tiếng được không?
Jessica nhìn cô thật nhanh, rồi liếc nhìn đồng hồ và gật đầu:
− Chúng mình tìm một chiếc taxi. Chúng ta có thể nói chuyện trên đường đến gallery Bonnal.. Mình có hẹn với Alain ở đó về một bức tranh cho một khách hàng .
Alexa chăm chú nhìn bạn. Jessica nhăn mặt:
− Cậu không nhớ anh ta à? Anh ấy là bạn thân nhất của Lucien.
− Ồ có chứ, mình nhớ anh ấy - Alexa lẩm bẩm.
Một tuần sau, vào tinh mơ sáng thứ Bảy, họ xuống thung lũng Loire. Tom lái xe Mercedes của Anh, có Mark Sylvester ngồi cạnh ở ghế trước . Trên ghế sau là Alexa, Jessica và Alain Bonnal.
Mặc dù thời tiết êm dịu, mặt trời lẩn sau những đám mây đen đang tụ ở chân trời . Tom hy vọng không mưa, anh muốn đi nhanh đến nhà cha mẹ anh gần Tours.
Họ định đến đó sẽ tắm rửa, thay quần áo và ăn sáng rồi mới tới Montcresse, lâu đài của gia đình Jean Beauvais-Cresse. Trong bữa tối hôm trước họ đã quyết định chỉ có Tom, hai người phụ nữ và Alain đến đó . Họ đã thoả thuận để Mark ở lại với cha mẹ Tom. Ngay sau khi gặp Jean, họ sẽ về đấy ăn trưa và trở lại Paris.
Vì ra đi từ rất sớm, nên chẳng ai muốn nói chuyện, Tom cho đĩa vào máy, và ngay lúc ấy chiếc xe tràn ngập những âm thanh êm dịu trong các bộ phim hay của Hollywood..
Jessica nhắm nghiền mắt, nhưng cô không ngủ. Cô rất tỉnh, song giả vờ ngủ để chìm đắm vào những ý nghĩ linh tinh. Cô đã quyết đến và gặp người đàn ông ở Loire trông giống Lucien, nhưng lúc này cô cảm thấy hơi lung lay.
Nhỡ đó là Lucien? Anh còn sống và đang sống ở Loire?
Alexa đã kể với cô về bức ảnh trong album, phản ứng của Tom với bức ảnh chụp cô và Lucien đứng trên cầu des Arts. Dù cô giật mình thoáng chốc, nhưng không sững sốt lắm. Về mặt cảm giác, đã nhiều năm nay cô vẫn mong nghe một tin như thế . Hồi tháng Hai, một lần nữa Mark đã nhồi vào đầu cô ý nghĩ là biết đâu Lucien biến mất có mục đích.
Cô cần đến lâu đài Montcresse để đóng lại một chương trong đời cô. Nếu người ấy sống với vợ con mà không phải là Lucien, sẽ chẳng có vấn đề gì . Nhưng nếu chính là Lucien, cuối cùng cô đã có câu trả lời .
Hôm qua cô đã bày tỏ mọi chuyện với Mark, trước khi gặp những người khác để ăn tối . Anh đã động viên cô nên đi, và đề nghị cô cho phép đi cùng .
− Tôi sẽ chăm sóc em, Jessica - Anh nói - Và tôi muốn ở đó vì em, phòng khi em cần đến tôi. Tôi là bạn em mà .
Cô đã mỉm cười, xiết chặt tay anh và nói cô sẽ nhẹ nhõm nếu anh đi cùng với họ.
Rồi đường cái rẽ vào Tours không lâu, Tom đi vào đường phụ đến Loches.
− Chúng ta sắp đến đấy - Anh nói, mọi người đều nhõm dậy, nhìn ra cửa xe, bồn chồn .
Mười lăm phút sau, Tom đi chậm lại và rẽ vào đường dành cho xe, chui qua cái cổng sắt đã mở sẳn . Cuối đường là một trang viên cổ, đẹp đẽ làm bằng đá vùng Loire, nay đã tân trang bằng đá trắng vì đã quá lâu năm. Trang viên trông xam xám và thanh lịch, nổi bật trên nền cây cối xanh tươi và bầu trời xanh lơ. Lúc Tom lượn bên ngoài tào nhà, cha anh từ cửa bước vội ra.
Sau khi ôm con trai, Paul Conners trìu mến ghì chặt Alexa, rồi Tom giới thiệu mọi người .
− Vào đây, mời mọi người vào nhà và ăn sáng - Paul nói và đưa họ vào phòng khách hình tròn, lát gạch nung, tường đá trắng treo nhiều tấm thảm cổ .
Christiane Conners, mẹ Tom, xuất hiện ngay lúc ấy, bà chào mừng Tom, Alexa và những người cùng đi:
− Có lẽ các cháu muốn tắm rửa một chút chăng - Christiane nói, bà quay sang Alexa và Jessica, rồi đi lên cầu thang và ra hiệu với họ - Còn Paul và Tom, tôi sẽ để hai bố con chăm sóc Mark và Alain.
Christiane dẫn Alexa và Jessica theo cầu thang cuốn lên tầng trên, chỉ cho họ vào căn phòng xinh đẹp dành cho khách, trang hoàng bằng lụa Jouy màu lơ nhạt khắp nơi. Lụa phủ kính tường, trên gường, treo làm rèm cửa sổ .
− Các cháu có mọi thứ cần ở đây, Alexa - Christiane nói, vẫy tay khắp phòng rồi chỉ vào buồng tắm .
− Cảm ơn bác Christiane - Alexa quay sang Jessica - Cậu tắm trước đi, mình muốn nói chuyện với mẹ Tom một lát .
− Cảm ơn cậu - Jessica đáp rồi biến vào buồng tắm.
Lúc còn lại hai người, Christiane lao đến và ôm ghì lấy Alexa:
− Bác rất mừng khi biết tin ở Paris, cháu và Tom đã nối lại với nhau.
− Chúng cahú muốn chung sống cùng nhau - Alexa nói - và cháu nghĩ là hiện giờ Tom đã hiểu điều đó.
− Bác rất mong thế, cháu yêu quý. Cháu là điều tốt lành cho nó, rất có ý nghĩa với nó.
Lúc Jessica ra khỏi buồng tắm, Christiane chăm chú nhìn cô và nói:
− Tom muốn bác kể với cháu về Jean Beauvais-Cresse, nhưng bác chẳng biết gì nhiều lắm, Jessica ạ.
− Khó hiểu? - Mẹ Tom nhắc lại và lắc đầu - Không, không phải thế đâu - Bà nghĩ ngợi một lát rồi tiếp - Bác thấy anh ta như một người ẩn dật. Chúng ta ít gặp anh ta ở những nơi công cộng. Vợ anh ta cũng không nốt. Họ sống rất tách biệt.
− Có lẽ đây là dấu hiệu của tính lập dị - Alexa nói lúc ở buồng tắm ra - Cháu nghĩ thế.
− Cháu hy vọng chúng cháu sẽ sớm có câu trả lời - Jessica lẩm bẩm.
Christiane gật đầu:
− Chúng ta hãy xuống nhà ăn điểm tâm. Bác chắc các cháu đang nóng lòng lên đường đến Montcresse.
Dù đang bận tâm, nhà thiết kế trong Jessica lại xuất hiện vài lần lúc cô theo chân mẹ Tom và Alexa xuống thang gác, qua tiền sảnh vào căn phòng hình tròn kỳ dị. Đây là phía sau ngôi nhà, có nhiều cửa sổ nhìn ra bãi cỏ, khu vườn và nhiều cây to. Cô có thể thấy dòng sông trải dài phía xa.
− Đẹp quá! - Cô nói lúc nhìn quanh, chú ý đến cách bày trí rất trang nhã, những đồ cổ màu sắc dịu dàng, Những đĩa sứ treo trên tường.
− Đây là phòng ăn mùa hè - Christiane giải thích và dẫn họ đến bên chiếc bàn tròn giữa phòng.
Họ ngồi xuống đúng lúc Tom, cha và hai người kia vào phòng.
− Mời mọi người ngồi tuỳ ý - Paul nói. Ông ngồi cạnh Alexa, cầm lấy tay cô và xiết chặt - Cháu nghĩ gì mà mê mãi thế, Alexa?
Cô cười:
− Cháu không thể nói với bác được ạ.
− Thế thì bác sẽ nói cho cháu nghe vậy - Ông nói và thoáng cười, vẻ hiểu biết. Cúi gần hơn, ông nói thầm vào tai cô - Cháu muốn chung sống với nó đến hết đời.
Alexa nhìn Paul chằm chặp:
− Sao bác biết?
− Nó hiện rõ trên mặt cháu, cháu ạ.
Christiane rót cà phê, còn Tom mang giỏ bánh mì từ tốn đi quanh bàn mời từng người .
− Em thích gì, Alexa? - Anh hỏi lúc đến bên ghế cô là người cuối cùng.
− Anh - Miệng cô mấp máy lúc cầm lấy một chiếc bánh sừng bò .
Tom hôn lên đỉnh đầu cô không nói gì .
Paul chăm chú Alain và nói:
− Tom kể với tôi cậu đã quen biết Lucien Girard lúc Jessca quen anh ta.
− Vâng, đúng thế - Alain nói và gật đầu .
− Hồi ấy anh là là một anh chàng tốt chứ ?
− Rất tốt - Alian nói - Một con người chính trực . Cháu thấy khó mà chấp nhận ý nghĩ anh ấy biến mất vì mục đích nào đó .
Mark xen vào:
− Đây không phải là lần đầu tiên một người đàn ông làm thế . Hoặc một phụ nừ, vì một lý do nào.
Paul gật đầu:
− Khi xãy ra chuyện như thế này, thường thì có một lý do xác đáng . Tôi không thể hình dung gia đình anh ta phải trải qua những gì.
− Mời bác đi tiếp, cháu còn làm bác ngạc nhiên hơn kia.
Vẫn cười tươi tắn, bà Anya để anh đưa lên cầu thang:
− Chúng ta đi đâu thế này? - Bà hỏi .
Uống cocktail ạ - Maria nói, tươi cười rạng rỡ với bà .
Anya gật đầu, liếc nhìn Maria và thầm nghĩ cô mới thanh lịch làm sao trong chiếc áo dài màu lơ không dây bằng sa mỏng, chiếc váy tuôn chảy, thứ nữ trang duy nhất là một sợi dây chuyền thanh mảnh và đôi hoa tai, tất thảy đều bằng kim cương.
− Maria, em đẹp tuyệt vời - Bà Anya thầm thì, thoáng e sợ vì vẻ đẹp ngây ngất của cô gái trong tối nay.
Nhờ Nicky đấy ạ, anh ấy đã chọn áo dài củaBalmain cho em - Maria nói .
− Ồ, cô không nói về chiếc áo, mà về em kia.
Maria thoáng đỏ mặt và mỉm cười mãn nguyện:
− Trông cô mới tuyệt trong bộ đồ màu đỏ, cô ạ.
Anya nói:
− Em cũng biết cô luôn thích màu đỏ . Nó làm cô thấy vui. Nhưng tối nay cô mặc màu gì cũng cảm thấy hạnh phúc .
Lúc đến cầu thang tầng một, Nicky cầm tay Anya và đưa bà đến cánh cứa kép . Anh mở cửa đưa bà vào trong và nói: "Đây ạ!"
Anya thở hổn hển, ngạc nhiên thực sự.
Bà đứng nhìn chằm chặp một bản sao khác, lần này là phòng khách nhà bà ở Provence, ngôi nhà Hugo đã mua tặng bà nhiều năm trước và là nơi họ đã trải qua nhiều thời gian hạnh phúc bên nhau. Nicky đã sử dụng đồ đạc vùng Provence, nhiều màu tươi sáng gợi nhớ đến căn phòng thực, và anh đã tạo nên một bản sao hoàn hảo . Những người hầu trai và gái trong trang phục vùng này đứng quanh, mỉm cười, sẵn sàng phục vụ đồ uống .
− Nicky, ôi Nicky - Anya chỉ có thể nói thế lúc anh hướng dẫn bà qua phòng này vào căn phòng kế bên.
Lúc này, bà thấy mình đang trong một nhà nghỉ nông thôn kiếu Nga, đồ đạc quê mùa, chất phác, có những người hầu mặc áo khoác kiểu Côdắc màu đỏ và vàng, quần rộng ống nhét trong ủng hoàn tất cảnh này y như thực .
Bà đứng không nhúc nhích, nhìn quanh, cố gắng nắm bắt mọi thứ, nhưng Nicky không để bà nấn ná lâu. Anh cầm tay bà đưa đi tiếp vào căn phòng thứ ba.
Anya giật mình, vui sướng và cảm động, niềm xúc cảm cứ ào ạt kéo đến . Bà đứng đó, trong phòng khách bà đã sống và lớn lên ở London cùng cha mẹ bà . Nicky đã tái tạo lại theo những chi tiết gần nhất . Những giọt lệ bỗng dâng đầy mắt bà .
Quay sang anh, bà hỏi, giọng run run:
− Làm sao cháu thu xếp được những thứ này, hở trời?
− Chị Katie cháu giúp . Chị cháu có những bức ảnh cũ chụp phòng khách của ông bà, và chúng đã giúp cháu nhiều . Nhưng quan trọng hơn cả là chị cháu có một trí nhớ kỳ diệu, không hề phai mờ vì thời gian.
Chớp mắt để nén khóc, Anya đi quanh phòng, chú ý đến chiếc ấm xamôva, những tượng thánh đặt trên bàn phủ nhung đỏ. Nicky đã tìm được nhiều đồ tương tự với những thứ cha mẹ bà có, ví dụ nhũng bức ảnh gia đình lồng trong khung Fabergé và ảnh bà hồi còn trẻ. Màu chủ đạo ở đây là xanh lơ nhạt và vàng, những màu mẹ bà hằng yêu thích.
Bà chầm chậm trở lại chỗ Nicky và ôm lấy anh:
− Cảm ơn cháu, cảm ơn - Bà nói, tiếng bà nghẹn ngào - Cảm ơn cháu tối nay đã mang lại cho bác bao nhiêu kỷ niệm vô cùng thân thiết.
Một người hầu ăn mặc như quản gia người Anh tiến vào, bưng một khay đồ uống và ba ly champagne cho họ. Họ cụng ly và chúc tụng, rồi Nicky nói:
− Cháu muốn bác có một buổi tối tuyệt vời nhất, bác Anya.
− Bác biết là sẽ có, và những việc cháu đã làm thật phi thường.
Anh cười:
− Vẫn còn một vài ngạc nhiên dành sẵn cho bác đấy, bác Anya.
− Bác không tin cháu có thể thôi được! Những gì vậy cháu? - Bà tò mò.
− Ôi, bác cứ đợi sẽ thấy - Anh trêu - Bây giờ bác muốn đón khách ở phòng nào ạ? - Nicky hỏi.
− Bác không biết nữa, phòng nào cũng hết sức độc đáo.
− Có lẽ chúng ta nên đợi ở phòng đầu tiên, vì ai cũng phải đi qua đấy - Maria gợi ý.
− Phải đấy, em yêu - Nicky nói và họ cùng trở lại phòng khách Provence, nơi có nhiều bàn nhỏ phủ khăn màu đỏ, xanh lá cây và vàng của xứ này trông rất vui mắt. Những chiếc bình gốm màu nâu cắm đầy hoa hướng dương vàng rực trên một tấm ván dài, mùi hoa oải hương tràn ngập không gian.
Lúc họ bước vào, một cô hầu mặc trang phục xứ Provence bưng khay tiến đến, và Anya mỉm cười khi thấy toàn những thứ bà ưa thích. Bánh nướng kiểu Nga nóng ròn nhân thịt; trứng cá caviar đổ trên những củ khoai tây xinh xinh nướng, cá hồi hun khói xếp trên bánh mì nướng; những cuộn xúc xích nhỏ xinh.
− Trông ngon quá! Bác không thể cưỡng lại được những thứ này. Chắc bác phải nếm mỗi thứ một miếng mất.
− Cháu mong là bác sẽ làm thế - Nicky nói - Cháu xin làm theo bác.
Vài phút sau khách khứa bắt đầu kéo đến.
Cả gia đình quây quần bên Anya.
Cô em gái Katti và ông em rể Sacha, cả nhà Lebedev hôn và chúc mừng bà. Rồi đến cậu em trai Vladimir và cô em dâu Lilli cùng các cháu, tất thảy đều nồng nhiệt và yêu thương. Đứng sau họ là các con bà, Olga và Dmitri cùng gia đình, họ ôm ghì lấy bà, chúc bà sinh nhật vui vẻ, mặt họ tươi cười và hạnh phúc.
Tiếp theo là các bạn bè trong nhiều năm, các sinh viên đã học ở trường vẫn gắn bó với bà suốt ba mươi năm hoặc hơn.
Cuối cùng là các cô gái đặc biệt của bà. Bốn cô học trò yêu của khoá học năm 94. Alexa, Jessica, Kay and Maria. Trông họ mới xinh đẹp làm sao lúc họ đến chỗ bà, đi cùng là những người đàn ông của đời họ, lịch sự trong bộ dạ phục.
Alexa, Jessica và Kay chúc mừng bà, còn ba người đàn ông lùi lại để bà với bộ tứ.
− Cô không thể không nói là tất cả các em trông thật lộng lẫy! - Anya tuyên bố, mặt bà rạng rỡ - Trước khi chúng ta đi tiếp, cô muốn cảm ơn các em vì các món quà. Kay, chiếc khăn kiểu cổ thật lạ thường, cô không thể không quàng ngay tối nay. Em thấy không nó có màu đỏ rất hợp với áo cô. Pho tượng thánh của Jessica thật tuyệt vời, nó được dành chỗ đặc biệt trong phòng khách của cô. Cả chiếc hộp sơn dầu của em nữa, Alexa. Bức tranh St. Petersburg trên nắp là một món trang sức xinh xắn. Cảm ơn các em, cảm ơn - Anya mỉm cười và nói nốt - Còn bức vẽ của em thật xuất sắc, Maria, hiện đang treo trong phòng ngũ của cô. Cô cảm ơn em rất nhiều.
Maria đỏ mặt và mỉm cười nhưng vẫn im lặng.
Anya nhìn cả nhóm lần nữa, rồi dịu dàng nói bằng giọng thân tình:
− Cô rất vui vì các em đã đến Paris sớm, để chúng ta có thời gian ở bên nhau và các em có dịp hoà giải, xoá bỏ những bất hoà.
− Lại giống như ngày xưa, cô ạ - Alexa nói - Chúng em Ở đây vì nhau. Mãi mãi. Bất chấp mọi khó khăn. Có phải không, các bạn?
Tất cả đồng tình với cô, và Kay nói:
− Chúng em ở đây, ở trường này như không phải đã bảy năm, mà như mới hôm qua vậy, thưa cô Anya. Cô đã dạy chúng em rất nhiều, đã vun đắp tài năng của chúng em, giúp chúng em biến giấc mơ thành hiện thực - Jessica nói với bà - Cô đã giúp chúng em nên người ngày nay, cô Anya. Tất cả chúng em biết ơn cô mãi mãi.
Anya gật đầu:
− Cô biết các em đến Paris cũng vì nhiều lý do khác nữa. Các em có công việc làm ăn còn dở dang. Mỗi người đều có việc cần giải quyết. Và cô rất mừng thấy các em đã tìm được những gì cần tìm - Bà chú mục vào Alexa - Em và Tom trở lại với nhau lâu bền chứ?
Alexa gật đầu, mặt cô ngời sáng lúc giơ bàn tay trái cho Anya - Chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên ngón tay cô:
− Chúng em vừa đính hôn tối nay. Tom đã đeo nhẫn vào tay em trên đường đến đây.
− Cô mừng cho các em, Alexa thân mến.
Nhìn Maria thân thiết, bà Anya nói tiếp:
− Em và Nicky có vẻ hợp nhau một cách lý tưởng .
− Vâng, thưa cô Anya, Nicky muốn cưới em lúc nào anh ấy ly dị xong và được tự do. Em sẽ không trở về Milan. Em sẽ sống ở Paris cùng Nicky và làm hoạ sĩ. Em sẽ không thiết kế mẫu vải nữa - Maria tuyên bố.
Anya khẽ vỗ tay:
− Cảm ơn Chúa, em Maria. Em sẽ phí hoài tài năng nếu vẫn theo đuổi công việc ở nhà. Cô chúc mừng em. Cô sẽ tổ chức cưới cho hai đứa. Thật là vui cho cô. Còn Kay thế nào? Mọi chuyện của em và Ian có suôn sẻ cả?
− Vâng, thưa cô, về thể chất em không có gì trục trặc. Không có lý do gì lại không có con - Kay cười khẽ - Nhưng Ian không quan tâm. Anh ấy bảo anh ấy chỉ muốn có em thôi.
− Sao lại nghĩ thế? Ian thật may mắn có em - Cái nhìn của Anya dừng lại ở Jessica, bà chú ý đến vẻ bâng khuâng, nuối tiếc và buồn bã trong mắt cô.
− Cô nhẹ lòng vì em đã tìm ra Lucien, đã có dịp gặp lại cậu ấy, Jessica. Cô biết đấy là một cơn sốc cho em, nhưng bây giờ em có thể khép chương ấy lại được rồi, em ạ.
− Em thực sự đóng cả quyển sách lại, cô Anya ạ - Jessica trả lời - Chẳng mấy khi một con người có cơ hội thứ hai trong đời, nhưng em may mắn vì có Mark. Anh ấy nghĩ là chúng em có tương lai với nhau, và em có cảm giác là Mark nói đúng.
− Cô biết là Mark đúng . Và anh ấy là một người đáng yêu. Mà tất cả bọn họ đều là những người tử tế và đáng yêu.
Sau một lát tất cả xuống dưới nhà ăn tối.
Nicky và Maria tháp tùng bà Anya, và lúc vào phòng ăn, mắt bà bỗng nhoà lệ.
Căn phòng đã biến thành khu vườn đẹp nhất mà bà từng thấy . Rất nhiều cây đang nở hoa chất cao quanh phòng. Những chậu cam trang hoàng các góc phòng . Các đài phun những giọt nước sáng long lanh thành hình vòng cung lên không trung. Có nhiều pho tượng đá và đồng hồ mặt trời đặt ở những chỗ rất lợi thế, nhiều lùm cây và vòng hoa hồng tươi bện với là thường xuân. Mỗi bàn đều viền màu hồng nhạt, có bát hoa hồng giữa bàn, những ngọn nến thơm lung linh ngời sáng... hàng trăm ngọn đèn xinh xắn khắp phòng tăng thêm vẻ huyền ảo.
− Ôi Nicky - Anya nói, và không thể thêm lời nào. Bà lắc đầu và nắm lấy cánh tay anh, dẫn anh đến bàn chính, nơi bà ngồi cùng với gia đình - Cảm ơn cháu, cháu yêu quý - Bà thì thầm khàn khàn, vẫn nghẹn ngào lúc anh kéo ghế cho bà.
− Cháu rất vui, bác Anya ạ - Anh nói và cầm tay bà Anya đưa bà đến cái bàn riêng tám người.
Mình là người may mắn, là người đàn bà may mắn nhất trên đời, Anya nghĩ lúc nhấp ngụm nước, chờ các con và em gái Katti. Cuộc đời mình thật tuyệt vời. 85 năm kỳ diệu . Tình yêu và hạnh phúc. Đau đớn và chịu đựng. Và rất nhiều tiếc thương. Nhưng mình luôn khắc phục được những điều phiền muộn. Mình đã chịu được. Có lẽ toàn bộ cuộc sống là sự chịu đựng. Hãy làm người vượt qua mọi chuyện.
Cả bốn cô học trò của mình đều đã vượt mọi khó khăn. Anya xoay người trên ghế, chú mục vào sàn nhãy. Bàn bên cạnh đã trống, tất cả đều đang say sưa trên sàn....
Maria trong tay Nicky. Anh chầm chậm xoay cô quanh phòng, thì thầm bên tai cô.
Đầu Kay dựa vào vai Ian, vẻ mặt cô mơ màng, còn trong mắt anh là vẻ hoàn toàn mãn nguyện.
Jessica ôm Mark thật chặt, mặt cô không còn buồn nữa. Cô ngước nhìn anh mắt cô long lanh.
Alexa và Tom không khiêu vũ, mà đu đưa theo điêu nhạc. Đúng lúc anh cúi nhìn cô và hôn nhẹ lên môi cô:
− Chúng mình cưới đi, càng sớm càng tốt - Anh khẽ nói - Anh không thể đợi đến lúc em thành vợ anh. Anh yêu em rất nhiều.
− Em yêu anh, Tom. Mãi mãi - Alexa nói và kéo anh sát hơn vào cô. Cô muốn chia sẻ cuộc sống buồn tẻ của anh, như anh gọi thế. Cô thoáng mỉm cười, bí ẩn. Buồn tẻ thực sao, cô nghĩ.
Anya vẫn ngắm họ, ước gì nghe được những lời họ nói với nhau. Rồi bà bật cười. Lẽ tất nhiên là người nọ đang nói với người kia những lời tốt đẹp, hứa hẹn, trao gửi... Như bà đã làm bao năm trước. Lần đầu tiên với Michel Lacoste, rồi sau đó với Hugo Sedgwick.
Tình yêu, bà ngẫm nghĩ. Chẳng có gì giống nó trên cõi đời này. Nghĩ cho cùng, chỉ có tình yêu mới thực sự quan trọng và có ý nghĩa.