Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Chương 118 : Khi nào thì mới có thể buông tha cô?

Ngày đăng: 16:51 19/04/20


Đêm đã rất khuya rồi, ngoài cửa sổ trăng sáng lặng lẽ dâng lên, ngượng ngùng trốn vào giữa đám cành lá rậm rạp kia, giống như xuyên thấu qua kẽ hở bé tí mà lưu luyến nhìn vào bên trong gian phòng kiều diễm.



"Ưm.."



Thanh âm kiều mị mềm mại của phụ nữ trộn lẫn với tiếng thở dốc nặng nề của đàn ông dệt thành một bản song tấu tràn đầy mùi vị của mê tình. Có lẽ là nhiệt độ trong phòng ngủ quá cao, trên lưng người đàn ông tất cả đều là tầng mồ hôi mịn, giống như là rất nhiều giọt mưa nhỏ tập trung ở một khối, chảy chầm chậm theo nhịp chuyển động của anh.



Lương Chân Chân mệt mỏi chịu đựng người đàn ông mạnh mẽ ra vào cơ thể mình, cô cảm thấy xương trên người mình cũng muốn rời ra từng mảnh. Khẽ nhếch miệng thở gấp, đầu càng thêm choáng váng, cái gì cũng không nghĩ tới, chỉ có một ý niệm trong đầu: Đến khi nào thì ác ma mới có thể buông tha cô?



Mệt mỏi, cô mệt quá...



Căn bản là cô không mở mắt ra được, giữa lúc mơ mơ màng màng cô như nhìn thấy ánh trăng sáng ngoài cửa sổ trút hết ánh sáng rực rỡ màu bạc vào trong phòng, giống như là phủ lên một tầng lụa mỏng như cánh ve, mông lung và mê hoặc.



Khoái cảm và vui thích cũng dâng tràn trong cơ thể xuôi theo từng mạch máu trên người mà đi, cô cảm giác mình đã mờ ảo, tất cả sưc lực cũng giống như bị hút hết, chậm rãi khép mắt lại, trong khoảnh khắc mọi thứ như nổ tung, cô sung sướng ngất đi.



Đằng Cận Tư vuốt ve khuôn mặt đang yên lặng ngủ say của cô, anh biết tối nay cô cực kỳ mệt mỏi liền ôm cơ thể nhớp nhúa của cô đi vào phòng tắm, sau khi tắm rửa qua loa anh mới ôm cô trở lại giường.



Lúc ngủ Lương Chân Chân theo bản năng muốn đến gần nơi có nguồn nhiệt, cô cuộn tròn thân mình mà chui vào trong ngực của anh, cánh tay vòng quanh hông của anh, kề má vào ngực anh, hàng loạt động tác không có ý thức này khiến Đằng Cận Tư cực kỳ vui thích, đem người đang ngủ say trong ngực ôm càng chặt hơn, chỉ hận không thể đem cô khảm vào bên trong cơ thể của mình.



Cuối cùng, ấn xuống trên trán của cô một nụ hôn nhẹ, thỏa mãn ôm lấy cô mà ngủ.



Giấc này hai người đều ngủ được cực kỳ an ổn, có thể là quá mệt mỏi, hoặc là trải qua đêm nay, giữa hai người có cái gì đang lặng lẽ nảy sinh, âm thầm lớn lên.



******



So với việc cậu chủ vui vẻ trong lòng thì Nam Cung Thần lặng im như tro tàn, lạnh nhạt bảo người khác mang Mỹ Mỹ đi trước, sau khi lên tiếng chào với Thẩm Bác Sinh thì cũng rời đi.



Là chủ nhân của bữa tiệc, Thẩm Bác Sinh đương nhiên muốn đưa đến một cái kết trọn vẹn, cười ha hả với những nhân vật nổi tiếng quyền quý có mặt ở đây nói rằng:



"Mọi người cứ tiếp tục vui chơi, đừng để cho chuyện không có liên quan gì ảnh hưởng tới tâm trạng tốt của mình."



Tuy là nói như thế, nhưng sau khi chuyện như vậy phát sinh thì có mấy người còn có thể coi như không có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục chơi đùa? Sợ rằng trong lòng hầu hết mọi người tâm lý cực kỳ hăng hái cũng bị quấy nhiễu, làm gì còn tâm tình để chơi đây?



Sau khi Nam Cung Thần đi rồi, rất nhiều người cũng rối rít cáo từ rời khỏi, trong khoảng thời gian ngắn gần như đã đi hơn phân nửa.



Thẩm Bác Sinh không khỏi thở dài một tiếng, chuyện này thật sự huyên náo không thể tưởng tượng nổi! Vốn là một bữa tiệc tốt đẹp dành cho những người nổi tiếng qua lại với nhau lại bị một viên cứt chuột Mỹ Mỹ phá cho hư, nhớ tới cũng phát bực!


Bên trong phòng bao "Hoàng cung", Quan Hạo Lê mệt mỏi dựa vào trên ghế sa lon bằng da, chầm chậm nhả ra một hơi khói.



"Chuyện gì mà ủ rũ cúi đầu như vậy? Không tìm được con mồi ở bữa tiệc đêm nay à?"



Nam Cung Thần buồn bực kéo cà vạt, rót một chén Whisky cho mình, uống một hơi cạn sạch, động tác thoải mái khiến Quan Hạo Lê kinh hồn bạt vía, tấm tắc tán dương.



"Uầy! Buổi tối ngày hôm nay bị kích thích nhỉ? Thân thể của mình không qua được như vậy, đây chính là vật chất mãnh liệt, không phải là nước sôi để nguội nha!"



"Đêm nay bởi vì sơ sót của tôi khiến cho Lương tiểu thư chịu nhục trước mặt mọi người Đằng Thiếu rất tức giận, nổi trận lôi đình."



Nam Cung Thần ngã ngửa ở trên ghế sa lon, châm một điếu thuốc.



Quan Hạo Lê kinh ngạc giương mắt.



"Cái gì? Cậu sơ sót? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"



"Ừ, người phụ nữ làm nhục Lương tiểu thư vừa vặn là con mồi của ta đêm nay..."



Nam Cung Thần đơn giản nói ra toàn bộ.



"Cậu cũng quá xem thường những người phụ nữ kia, mỗi ngày không có đánh rắm, chỉ thích tranh đoạt tình nhân! Giở chút thủ đoạn cướp lấy lợi ích lớn hơn nữa. Có điều là, chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách ở trên đầu cậu. Chỉ có thể nói cậu xui xẻo thôi, đây gọi là ngã một lần về sau phải chú ý một chút! Ngay cả người luôn tự xưng là phong lưu phóng khoáng như Nam Cung cũng té ngã bổ nhào, aiz... Quả nhiên có một số việc là là khó mà đề phòng cho được.



Quan Hạo Lê bưng ly rượu lên hướng tới anh mời xa một hớp, thở dài nói.



"Chính là trong lòng khó chịu, cho nên mới tìm cậu hàn huyên một chút, có lẽ tối nay về sau, hai ta phải phải thêm vài năm nữa mới có thể thấy mặt rồi."



"Phốc!"



Quan Hạo Lê thiếu chút nữa phun ra một ngụm rượu.



"Đừng thất vọng nản chí như vậy, A Tư cũng không phải là người không nói đến tình cảm và thể diện, nếu tâm tình của cậu ấy vui vẻ, mọi thứ đều tốt, thậm chí có thể không truy cứu chuyện này nữa, sáng sớm mai cậu phải đi tới cửa biệt thự Lan Đình Uyển chờ đợi nhìn ánh mắt mà hành động chứ sao."



"Bản thân tôi xin được chuyển đến châu Phi úp mặt vào tường sám hối, chủ yếu chuyện này liên quan đến Lương tiểu thư cho nên cậu chủ không thể nào không truy cứu."



Nam Cung thần thở dài, trong lòng anh biết rõ ràng.