Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Chương 122 : Huhu. . . . . . Đau quá

Ngày đăng: 16:51 19/04/20


Bình thường cần tới nửa giờ đi đường, Đằng Cận Tư rút ngắn đến còn mười lăm phút, xe vừa mới dừng lại, anh liền không kịp chờ đợi liền xông lên lầu hai.



Hạ Đông chờ ở cửa ra vào thấy thiếu gia trở về, bà thở phào nhẹ nhõm, tình huống của Lương tiểu thư không mấy khả quan, phát sốt rất nghiêm trọng, cả người nóng như lửa, nếu không phải bà kịp thời phát hiện, cứ mặc cho cô ấy ngủ đi như vậy, hậu quả khẳng định không thể tưởng tượng.



Đằng Cận Tư cơ hồ là ba bước thành hai bước vọt tới bên cạnh giường lớn, nhìn bộ dạng nai con cuộn thành một khối nhăn mặt khó chịu hừ hừ, không cần nói anh có bao nhiêu đau lòng, nhất là hai mắt của cô sưng đỏ như hai quả anh đào, khiến cho anh tự trách bản thân mình.



Đều do mình quá sơ ý rồi, thế nhưng không có phát hiện cô có cái gì không ổn, còn để mặc cho một mình cô suốt buổi chiều.



Ngồi ở bên giường anh ôm lấy cả người cô đang quấn chăn vào trong ngực, đôi môi dán lên cái trán nóng bỏng của cô, nhiệt độ bỏng đến môi anh cũng có chút không chịu nổi, không khỏi nhíu mày, không vui hô về hướng Hạ Đông: "Gọi điện thoại cho Quan Hạo Lê, nói anh ta tới đây trong vòng năm phút!"



Hạ Đông vội vàng gật đầu một cái, đi ra ngoài gọi điện thoại, xem ra Lương tiểu thư rất quan trọng đối với cậu chủ!



Cả người Lương Chân Chân đã hoàn toàn nóng hổi, trong ý thức hoàn toàn mơ hồ, nhưng dường như cô nghe được giọng nói của ác ma, cũng cảm thấy sự hiện hữu của anh, trong lòng uất ức càng dày đặc, khuôn mặt nhỏ nhắn nức nở "ưm ưm huhu", ngay cả âm thanh cũng yếu ớt như vậy, khiến cho lòng người sinh ra sự thương tiếc.



"Nai con, đừng khóc. . . . . . Nhịn một lát nữa Lê tử sẽ lập tức tới ngay." Đằng Cận Tư hôn hai mắt sưng đỏ của cô rồi dịu dàng dụ dỗ nói, ngay cả con người kiên cường bất khuất cứng rắn, khi nhìn thấy người phụ nữ mình yêu khó chịu như thế, cũng trở nên dịu dàng, chỉ ước gì có thể chịu đau thay cô.



"Huhu. . . . . . Đau quá. . . . . . Thật khó chịu. . . . . ." Lương Chân Chân chỉ cảm thấy trong cơ thể càng ngày càng nóng, tựa như hàng ngàn ngọn lửa đang thiêu đốt cô, mỗi một ngọn




Chậc chậc chậc! Đúng là khác biệt quá lớn!



Đều nói anh hùng khó qua ải mĩ nhân, quả nhiên có đạo lý.



“À . . . . . Lúc lau phải chú ý giữ ấm cho những bộ phận khác, đắp một lớp chăn mỏng lên là được, vị trí ở nách và háng có nhiệt độ cao nhất phải lau thêm mấy lần.”



“Như vậy là có thể hạ sốt sao?” Đằng Cận Tư hỏi.



“Sẽ có tác dụng, đã đến lúc rồi, anh lấy nhiệt kế ra đi.” Quan Hạo Lê thấy thời gian đã trôi qua năm phút đồng hồ rồi.



Đằng Cận Tư nghe lời lấy nhiệt kế từ dưới nách ra đưa cho anh ta, nóng lòng hỏi: “Bao nhiêu độ?”



“40.6 o, không trách được mặt nóng đến dọa người như vậy, khụ . . . . . Tôi nói A Tư cậu có phải nên biết kiềm chế chút, nhìn xem cậu khiến con gái nhà người ta thành như vậy, không bị bệnh cũng bị thương.”



Quan Hạo Lê thật vất vả mới tìm một cơ hội nhạo báng bạn tốt, tự nhiên sẽ không bỏ qua.